Cứ mỗi lần đi giữa những ngày mưa gió , tôi bỗng nhớ những tháng ngày ở trọ, đó là quãng thời gian hạnh phúc, mặc dù cuộc sống luôn gặp nhiều khó khăn .
Có những đêm gió tạt vào căn phòng lạnh lẽo, một mình và lắng nghe từng gịot mưa tí tách bên cạnh. Cảm giác bất lực, nhưng buồn hơn bởi cảm giác không biết mình đang đi về đâu. Tuổi già và cái chết hiện ra trong đầu tôi ...
Tôi chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về tuổi già và cái chết, đó là lúc mà tôi sẽ van xin thượng đế cho mình thêm một phút giây nữa . . . để lặng nhìn bầu trời, từng đàn chim và những hàng cây, những ánh mắt của người thân. Tôi luôn thấy hối tiếc từng giây phút trôi qua trong đời. Hẳn rằng sau khi tôi trở thành một lão già, và chỉ còn sống với những kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ, hằng ngày sẽ ngồi bên cửa sổ, lũ trẻ sẽ nhìn tôi như một lão già nhàm chán, (cũng giống như những gì tuổi trẻ hôm nay đã nghĩ về họ).Cuộc sống của tuổi già là một thể giới riêng biệt và khó có thể hòa nhập được với mọi người. Tựa như một thế giới đang dần bị lãng quên, nhưng làm sao để đối mặt với nó, khi biết rằng chúng ta đang đi tìm nó.
Không thể cuỡng lại quy luật của cuộc sống, nhưng đôi khi chúng ta cũng muốn thoát khỏi quy luật đó. Chúng ta sinh ra để rồi bị lãng quên, nhưng khi bạn chưa thực sự làm được một điều gì ý nghĩa, bạn càng thấy cuộc sống quá ngắn ngủi.. .
Có lẽ vì vậy tôi không muốn bản thân chìm trong những cơn say, điều đó không có nghĩa rằng chưa một lần say, nhưng trong chính những cơn say đó đã lãng phí cuộc sống. Cuộc sống quá ngắn ngủi và tuổi trẻ càng thêm ngắn ngủi . . . dĩ nhiên thượng đế sẽ không ban thêm cho ai một điều gì đó khi chính họ sử dụng nó một cách lãng phí.
Hy vọng rằng tất cả cũng sẽ như tôi, quý giá từng phút giây trôi qua trong đời