Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Một lời hứa!

       Cách đây 3 năm mình đã có một lời thề, nhưng không phải là thề với bất cứ ai, mà là tự thề với mình. Vì vậy nếu thất hứa thì cũng chẳng sao cả.
       ... Mình thề là sẽ "không bao giờ đánh bài nữa"...
       ... giận bạn nên mới thề như vậy, mặc dù lần đó chỉ chơi bài cho vui, không phải là chơi ăn tền hay ăn bất cứ thứ gì. Giận bạn vì bạn đem mánh khóe ra giở với mình, nên sinh ra lời thề như vậy. Nhưng chính vì cá tính quyết liệt nên mình vẫn giữ lời thề đó cho đến bây giờ và có thể là mãi mãi.
      Vừa mới đây là gặp một trường hợp tương tự. Nên nhân đây cũng chia sẻ chút ít suy tư để mọi người hưởng ứng và cùng ngẫm nghĩ.
      Chơi bài... cho dù chỉ là để đốt thời gian hay là để giải trí thì vẫn mang tính chất hơn thua. Hơn thì hả hê, nhưng thua thì không ai chịu, trong cuộc sống vốn cũng không ai chịu thua người khác, thua thì lại cho là nhục, ít nhất cũng cảm thấy cay cú. Từ đó lại có những lời lẽ sát phạt nhau, nặng hơn là xúc phạm . . . rồi dẫn tới to tiếng, nóng nảy. Dẫn tới một loạt hành động ngu ngốc.
        Kết thúc thì không ai chiệu nhận lỗi. Sĩ diện còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần mấy đồng bạc lẻ trong ván bài. Sức mẻ tình bạn, thử hỏi một ván bài có đáng sinh sự như vậy chăng?
       Với quan điểm lớn nhất của mình là "không hơn thua với bạn bè".Vì vậy mọi người đừng giận khi mình từ chối chơi một ván bài, dẫu cho chỉ chơi bài cho vui, không hề ăn tiền.

Kỷ niệm nhỏ

        Lúc nhỏ mình thật là ngốc. Không biết xăng là gì, càng không biết xăng có thể cháy nổ.
        Thấy ba mình mở nắp thùng xăng chiếc xe máy, mình cũng bắt chước mở ra xem. Không ngờ nhìn vô thấy tối thui, loáng thoáng thấy có nước ở trong. Lạ quá bèn bật hộp quẹt lên xem, nhưng cũng không rõ, lại đưa vào gần rồi ghé sát vào nhìn.
        Bất ngờ thùng xăng vụt lại vụt lên một cái, lửa phực lên nhanh không thể tưởng. Mình chỉ kịp nhắm mắt lại, cuối cùng nhìn cái mặt mình lúc đó tức cười ơi là tức cười luôn. Lông mày, lông mi không còn sợi nào, cái mặt vừa đen, vừa khét. Cũng may là nhảy ra ngay nên không bị phỏng.

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Hoa văn cách điệu

Mình cần tìm nhiều hình ảnh vẽ hoa văn cách điệu. Nếu bạn nào có thì giúp mình với . . .

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

..."Buồn" có bị lây ?

             Sao tự nhiên mình cảm thấy buồn, buồn một cách vu vơ, chẳng có lý do  gì để buồn... Phải chẳng do thằng bạn mình mới chia tay với người yêu, phải chăng do mình đọc một cuốn truyện buồn.
            Nhưng mình thích nỗi buồn kiểu đó, dường như đó là nỗi buồn của nghệ sĩ...

Được tặng quà . . .

Được Vân tặng quà, thật là bất ngờ . . . Mình rất thích được tặng sách. Mình cũng tặng lại Vân một quyển sách nhỏ. Nhưng theo mình đó cũng là quyển sách hay. Đọc xong cứ nghĩ mãi về tình cảm của nhân vật nam chính "Trizegov " . . .


Anh ta yêu một cách si mê, nhưng cố phủ nhận sự tình yêu của mình, phủ nhận rằng mình đang say đắm Kira, anh chỉ xem kira như một người mình thích, một người phụ nữ tầm thường, nhưng trái tim anh thì ngược lại, cuồng si và đầy ghen tuông. Trizegov ngoại tình là bởi cuộc sống đưa đẩy và không thể cưỡng lại được. Cả nhận vật chính cũng không muốn chấp nhận rằng mình là một người ngoại tình, một kẻ lừa dối. Đấu tranh nội tâm giữa tình yêu mãnh liệt và một bên muốn rũ bỏ . Lời cầu hôn nghiệt ngã của một người đàn ông còn dẫn đến sự giằng xé trong tim anh, một bên là sự ích kỷ và cơ hội hôn nhân có thể là cuối cùng trong đời người phụ nữ anh yêu thương  ...v.v . Nhưng khi không thể chiến thắng được sự đau khổ trong lòng, anh làm tất cả theo bản năng của mình. "... Chỉ cần có vậy thôi, ngoài ra anh không thiết một thứ gì khác trên đời – được vùi đầu vào gối của cô, cảm thấy da thịt và hơi ấm của cô. Anh không nghe thấy anh đã kể những gì và như thế nào, anh chỉ nhớ mãi một điều là anh nhắc đi nhắc lại rằng anh không nên sống nữa, không thể sống và sống chẳng để làm gì " . . . .

Cảm ơn Vân nhé, hy vọng là Vân sẽ thích cuốn sách mình tặng. Trò chuyện với Vân cũng thích, hy vọng sau này Vân và Bảo sẽ là bạn tốt và thân thiết dài lâu. . .