Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Hướng Dương ! ... em là của một người khác ...

"Ôi nhân loại ... mặt trời trong tôi "

Phải ... tôi vẫn thường hay ngâm nga câu hát đó ... nhưng sự thật phũ phàng rằng em không phải là Hoa Hướng Dương của tôi, và tôi cũng không là mặt trời trong em.
Với tôi, em thuộc về một thế giới nào khác, hỗn loạn và ưu phiền ...
Và em, thế giới của tôi thật tẻ nhạt và quá xa vời ...
Chẳng bao giờ ta đến được phía cuối con đường, phải không em?

Vì ta ... không sống chung cùng một thế giới .

Hướng Dương ơi ... chào em!

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Mừng tuổi Trâm

Mình tự thấy sự rẻ rúng trên cuộc đời này giữa con người và con người, bằng những cách nghĩ khác nhau, người ta phải xa cách nhau. Nhưng dù gì đi nữa, luôn có sợi dây vô hình của tạo hóa ban cho mỗi con người đứng lẻ loi trên đời này, và bằng cách chìa tay ra cho nhau, họ có thể đến bên nhau ...

Vui đi Trâm nhé, đêm nay là sinh nhật Trâm, dù rằng ở tuổi Trâm có khi không còn dám mong được so sánh mình bằng một bông hoa xinh nữa, nhưng ta phải chấp nhận mình như một bông hoa khi ta đã tồn tại như vậy giữa đời này. Sao ta phải nhìn đời mình như một loài cỏ dại, hay là loài thú dữ phải không Trâm?

Tuổi Trâm đẹp như nụ cười dịu dàng, và hãy cứ tung tăng trong những chiếc váy mới, tung tăng trong những tháng ngày hè đáng nhớ này đi, đừng ngại ngùng nha "cô bé", "biết đâu cô sẽ chào tôi đi vào một ngày không xa xôi"?

Dù đêm nay không ai đến với Trâm bằng những loài hoa, bằng những món quà như mọi khi, nhưng bằng thứ bánh kem ngọt ngào hơn cả, chính là lòng mong mỏi muốn nối tay nhau của mọi người. Ai cũng phải lớn lên và vươn những cành lá cô quạnh vào lòng mình, thế nhưng ta đâu muốn cả cuộc đời này đơn độc, phải không Trâm?


Trâm và Biển ... đêm nay sẽ còn nối dài vào đêm sau, nối dài vào tóc Trâm, nối dài vào mong ước cho Trâm thêm đẹp và dịu dàng ...



 Chúc Trâm tuổi mới thêm nhiều bạn bè và ngày càng thắm thiết ...

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Bỗng thấy mình ... chẳng nhớ nỗi một con đường.

Mình thật sự không nhớ đây là con đường nào nữa, chỉ nhớ là một con đường rất mát và ... rất Huế. Dù sao cũng là một kỷ niệm khó quên.

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Ôi ... vô tội ...

"Viết cho con ... khi con cảm thấy lòng mình không thể tha thứ cho một ai ..."

Có những người trên đời này suốt đời cống hiến cho một việc là phán xét một người rằng mang tội hay vô tội. Nhưng con trai à, đâu phải chỉ có thẩm phán mới thường hay làm điều đó, mà chính con hay chính những người xung quanh con vẫn thường hay phán xét một người rằng vô tội và có tội, một sự phân biệt phũ phàng đó, con có biết không ?

Hôm nay cũng một buổi trưa như mọi ngày, cha đã đi ăn cơm trưa với mọi người, cha oán trách mọi thứ trên bàn ăn thật tệ, cha muốn nói cho bà chủ quán biết rằng điều đó thật sự là rất đáng trách, vậy mà sau khi về, nhìn thấy đôi mắt ông chồng người bán cơm, cái ánh mắt vui vẻ từ dưới chân cầu thang nhìn lên cha, một nụ cười đằng sau những giọt mồ hôi mệt nhoài cùng với một tô cơm cầm trên tay, chính ánh mắt vừa vui, vừa u buồn ấy làm cha chẳng còn lời nào để chê trách nữa.

Con trai của cha, một chàng trai nước Việt, hãy nhớ trong con rằng đừng giữ lòng oán trách ai quá lâu, dù là một người có tội, và hãy gắng tha thứ cho những người cùng sống chung trong cuộc đời nhiều khổ đau này. Khi con chưa tha thứ cho một người có tội, nghĩa là con chưa tha thứ cho con, điều này chỉ khiến cho lòng con mệt nhoài, mệt mỏi trong hàng trăm ngàn tội lỗi của loài người. Lòng bao dung trên đời này rất cần thiết đó  ... con biết không?
Cả con nữa, con phải làm một điều rằng : Thấy được tội lỗi, thấy được con đường si mê, và cuối cùng là thấy biết ơn đời đã tha thứ cho mình ... hãy gắng lên con trai nhé!