Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

... những chiếc giỏ xe!



Tôi rất thích Hana's eyes, mỗi lần nghe Hana's eyes tôi lại nhớ tới đôi mắt Quỳnh.
Sự thật là Quỳnh không đẹp như tôi vẫn nghĩ ... Quỳnh là người con gái đất cù lao Chàm, một người con gái hồn nhiên, một nụ cười thật gần, thật nhiều triều mến ...
Những buổi chiều tan học đã chở Quỳnh đi về, chúng tôi chưa từng nói ra điều gì đặc biệt đang dành cho nhau, nhưng tôi hiểu được điều gì đặc biệt Quỳnh dành cho mình.
Tôi chưa bao giờ dám đòi hỏi điều gì nhiều hơn, tôi run lên khi có ý định nắm tay người con gái đầu tiên ấy, nhưng rốt cuộc là chỉ dám đứng nép sát vào nhau. Con đường hoa điệp ngày nào đã chở Quỳnh theo sau, chiếc áo trắng của tôi và  tà áo dài phơ phất gió của Quỳnh, giờ chỉ một mình tôi ... một màu trắng vây lấy tâm trí này.
Với tôi ... có quá nhiều thứ để nhớ về Quỳnh, nhớ những tà áo trắng, nhớ những bông hoa điệp thì thầm rơi trên mái tóc, nhớ những ước mơ xa xưa, nhớ tiếng sóng biển của một lần hẹn hò ... nhớ đôi bàn tay đen nhem nhẻm mỗi lần chiếc xe hai đứa trật xích giữa đường.
Tôi không hiểu Quỳnh, đôi khi Quỳnh chối bỏ những gì đã có với tôi, nhưng cũng có đôi lúc âm thầm thừa nhận điều đó. Và cả tôi cũng thế nữa, sự lẫn lộn giữa một mối tình học trò và một tình yêu, đôi khi tôi chẳng dám tự hào kể với mọi người rằng đó là một mối tình đẹp trong đời. Và cho tới bây giờ, tôi cũng chẳng nhận ra được những gì đang diễn ra trong lòng mình nữa, chỉ có một điều, một cảm giác của một kẻ ngu ngốc, một kẻ cố giữ trong mình kỷ nệm đẹp của mối tình đầu ... cái cảm giác não nề từ ngày hôm trước, khi tôi buồn bã ngồi một mình trong văn phòng, trong nỗi trống trải và hiu quạnh, để gặm nhắm nỗi buồn vì biết rằng ... Quỳnh đã đi theo chồng rồi!

Tôi tự oán trách mình đã không đến trong đám cưới của Quỳnh, giờ lại thèm được đứng bên cô dâu ... thèm được thấy đôi mắt màu đen sâu thẳm ấy, muốn chắc chắn một lần cuối cùng rằng ... nụ cười ấy trên môi Quỳnh là niềm hạnh phúc thật sự mà em đang kiếm tìm ...
Ôi người tình ... em cũng bỏ ta đi ... như những dòng sông nhỏ rồi!

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Khai trương quán mới !

Hôm nay khai trương quán cafe mới, anh chó hy vọng là sẽ có khách trở lại và nhận được nhiều lời động viên ủng hộ của mọi người nhé. Xin cảm ơn sự gần gũi của các bạn đối với anh chó trong thời gian qua. Dù là xa hay gần, dù đã biết mặt một lần hay chưa, anh chó vẫn xin gửi cho tất cả mọi người lời chúc tốt đẹp nhất.

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

Lời đầu năm 2012

Không thấy nó về, mà cũng có khi nó về trong âm thầm ... nó lại đi, mà chẳng thèm nói lời nào với mình, nhưng có phải là riêng gì nó đâu, còn có vài đứa ấy chứ. Thời gian và sự xa cách quá lâu, mình không còn cảm nhận hết những tâm tư tình cảm của chúng nó nữa, nhưng dù sao thì vẫn xem nhau là bạn thân, thế là an ủi nhau rồi.
Mình tự trách mình, cảm thấy bản thân mình thật là tệ là bạn mà bọn nó chẳng chia sẻ được gì, tự hứa với lòng là khi nào khỏi đau mắt sẽ lên thăm xem dạo này làm ăn thế nào rồi, vậy mà mãi gần 2 tháng nay tình hình sức khỏe của mình chẳng tiến triển được tí nào, mình thật là tệ.
Chắc là dạo này bọn nó nhiều kế hoạch lắm, tết sắp đến rồi mà ...
Ừ tết, lại nhớ đến cái tết, chẳng biết từ bao giờ nữa, dường như đối với mình một cái tết chưa bao giờ được vui vẻ cùng bạn bè, bọn nó cứ mãi đi đâu và năm nào cũng thế, dường như chưa bao giờ có một kế hoạch nào để bạn bè cũng gặp gỡ và vui chơi trong ngày tết. Mà có phải là chúng nó cũng muốn thế đâu, ngay cả mình cũng bận bịu mãi trong ngày tết, thế nhưng trong lòng mình vẫn trông đợi một cái tết được gặp bạn bè và đi chơi đâu đó, tìm lại những cảm xúc như thuở ban đầu. Vậy đó, mình cứ tìm, và hy vọng về một cái tết vui vẻ cùng bạn bè cho đến lúc điều đó trở thành một ưu phiền ... vì chẳng bao giờ có thể thành hiện thực nữa ... chẳng thể nào được nữa ...
Năm nay mình đã cố gắng tìm những người bạn mới, ừ, hy vọng mình sẽ tìm được nhiều niềm vui mới.



"Ôi thôi, đời ta phung phí trong cơn muộn phiền, ta xin tháng ngảy rồi bình yên", sao bỗng nhiên lại có khúc nhạc này trong đầu mình nhỉ?