Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Nỗi buồn thời gian

          Tại sao mình luôn mang nỗi buồn nuối tiếc thời gian. Từng giây phút trôi qua, ngay khi vừa trải qua một niềm vui cuộc sống mình cũng đã cảm thấy buồn. Mình buồn vì không thể nào níu giữ những gì sẽ đi qua.
           Dạo này nghĩ lại khoản thời gian cách đây hơn 2 năm mình cảm thấy buồn vô tận. Buồn vì chứng kiến chính bản thân mình. Khi ấy còn hồn nhiên và vui tươi. đó là lúc cùng với nhóm bạn lập blog chung , mình làm với tất cả niềm say mê lập trình, mặc dù kiến thức còn ít ỏi.
          Còn giờ đây, tâm hồn mình dường như đang dần già đi. Nỗi buồn mỗi lúc nhiều hơn, mặc dù nỗi buồn đó có lúc chỉ là vu vơ khi nhớ về một kỷ niệm nào xa xưa.
          Thấy thèm thuồng cảm giác khi xưa, trong tình cảm bạn bè thân thiết, luôn có nhau, mỗi ngày trôi qua mỗi ngày vui trong sự hồn nhiên của tuổi học trò. Giờ đây các bạn đã đi một con đường khác. Nhưng buồn nhiều hơn khi các bạn đã đổi thay, không còn những gì mình yêu quý khi xưa. Càng chứng tỏ vị trí xã hội với mọi người càng giết chết vẻ đẹp tâm hồn người.
          Chỉ mong sao khi các bạn chúng ta gặp nhau. Tuấn , Vinh , và Hội, sẽ cứ vui như ngày xưa, không tính toán điều gì. Đừng chứng tỏ cho mình bản lĩnh của bạn, mà hãy cho mình nghe nỗi khổ trong lòng bạn. Hơn lúc nào hết chúng ta cần chia sẻ trong tâm hồn.

         Mình thắc mắc vì sao các bạn không còn  Tình yêu nhạc Trịnh như xưa, sao không ngân nga nhạc điệu đưa em tìm động hoa vàng. . . . thay vào đó nhưng lời ca chóng quên. Có phải chúng ta cũng đang sống để rồi sẽ bị lãng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét