Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Thiên tài.

Thiên tài là 1% bẩm sinh và 99% là từ sự rèn luyện cật lực (Edison) .

Edison chỉ cố động viên mọi người thôi. Thực tế mà nói, một người bình thường thì cho dù có 999% sự rèn luyện cật lực cũng không trở thành Edison thứ 2.

1% bẩm sinh là cái quý giá nhất, không thể tìm ra được, 99% là cái dễ tìm hơn, nhưng có nhiều cách mấy cũng không sánh bằng với 1%.

Tuy nhiên tôi tin rằng mỗi con người sinh ra đã có 1% thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực nào đó.
Điều quan trọng là bạn phải hiểu được bản thân mình và tin rằng mình có 1% đó.

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

ôi cuộc sống!

           Hiện tại mình tạm thời ở Hội An một thời gian để chuẩn bị tìm việc làm, nhưng cũng khó khăn vì tết gần đến rồi. Tết năm ngoái mình cầu mong cho Tết năm sau có dư chút đỉnh để đi chơi cùng bạn bè (Nhưng mà chắc là không hoàn thành mục tiêu rồi, chán thật, thêm một năm phải xin tiền bố mẹ).
          Cũng muốn ở lại Đà Nẵng chơi với bạn bè, nhưng mà cũng ngại ...
          Ra đời mà trong tay chẳng có gì cả, không phương tiện đi lại, không máy móc làm việc ... thiếu thốn nhiều thứ, vì vậy mà mình đã không có được những bước đi thật nhanh, thật dễ dàng như bạn bè.Sự ham học của mình cũng bị hạn chế, muốn học thêm nhiều thứ cũng không thể. Đôi lúc tự trách tại sao mình cần học lại không có tiền, còn nhiều người thừa tiền lại không muốn học.
          Nhưng chẳng hơi đâu lại đi trách sự bất công trong cuộc sống, chỉ là vô ích mà thôi. Dẫu vậy không có nghĩa là mình than thở, hay bỏ cuộc. Cuộc sống chẳng ai như mong đợi và mình cũng giống như nhiều người khác. Mình tự nghĩ mình chưa thích lấy vợ, và sẽ không lấy. Nhưng nếu có, chắc hẳn là phải đến một lúc thật đầy đủ về kinh tế, để sau này con mình sẽ có nhiều lợi thế hơn trong cuộc sống, chỉ sợ đến lúc đó con mình lại là một đứa ngu ngốc ham chơi.
         Con đường của mình lúc nào cũng chậm chạp hơn người khác. Nhưng mình tin là cuộc sống rất dài và không nóng vội.
         Nghĩ lại thấy đã bao nhiêu năm rồi, sinh nhật của mình cũng chỉ có mỗi một mình, không thể được như bạn bè. Nỗi buồn tinh thần còn nhiều hơn nỗi buồn vật chất

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Ở hội an không vào facebook được

  Chán ghê! mất liên lạc với bạn bè

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Mời chào!

          Ngày trước khi mới vào học softech, có lần đi ngang qua mấy tiệm bán băng đĩa trên đường Hùng Vương, bị giật mình vì cái kiểu mời khách kinh dị của họ.
          Mấy cô gái trẻ đứng trước cửa liên tục vẫy tay mời khách qua đường, nụ cười tươi càng làm mình lầm tưởng là người quen hay bạn bè vẫy gọi. Không ngờ đó lại là kiểu cạnh tranh đến phát ớn. Mãi sau này vẫn còn thấy họ làm ăn kiểu như vậy.
        
          .... Gần đây thì đi ngang qua thì thấy không còn chen chúc như vậy nữa. Mấy cô gái kia đi đâu hết chỉ còn lại một tiệm là vẫn giữ lại cách tiếp thị đó. Nhưng lần này lại khác hẳn ngày xưa.
          Thay vì ánh mắt, nụ cười vui tươi níu kéo khách, thì lại . . . như một cái xác vô hồn. Tay vẫy như một khúc gỗ, không còn dẻo như xưa. Những người có suy nghĩ sâu sắc sau khi nhìn cảnh đó chắc hẳn phải buồn cười đến tối.
          Dù chỉ nhìn qua một lần nhưng hết sức ấn tượng. Cô gái ngồi vẫy khách như một con rối có người giật dây phía sau. Gương mặt không hề có một chút cảm xúc.
         Tóm lại là về cử chỉ thì vẫy gọi mà ý muốn thì lạnh nhạt ... Nếu dịch từ ngôn ngữ thân thể sang ngôn ngữ lời nói thì : "ai thích nghĩ em mời thì nghĩ, nhưng ai không vào thì đếch thèm, thật ra em không mời ai hết, em chỉ kiếm tiền thôi ".

         Dường như một người đi đường nào đó đã làm cô gái đó tổn thương. Nên từ đó không còn làm việc với sự nhiệt tình nữa.
         
       

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Bó hoa hồng bị bỏ rơi.

        Đã một lần đi qua con đường Trần Hưng Đạo trong dịp lễ, Hội An nườm nượp người đi chơi. Nhiều người bán hoa chào mời rất ngọt ngào.
        Tôi cũng đi trên con đường như bao người , bỗng nhiên mình nhìn thấy một bó hoa bị vứt giữa đường. Dòng xe cộ đi qua vẫn ào ạt, chỉ có tôi cảm thấy tội nghiệp cho một bó hoa.
        Từng chiếc bánh xé chà đạp lên , một bó hoa đẹp trở thành một bó hoa dập nát, từng cánh hoa rách tươm ra, bầm dậm đi...
        Có lẽ ai đó đã dùng bó hoa ấy để thỉnh cầu tình yêu của một người đẹp và không thành. Quá khó chăng, hay do nóng giận.
       
        Rốt cuộc bó hoa ấy cũng chỉ là một thứ bị lợi dụng...
       
        Đối với tôi bó hoa cũng chính là tình yêu của tôi, nếu người đẹp không nhận ... thì xin giữ tình yêu lại.

Toan tính

      Cuộc sống mỗi người luôn đòi hỏi mỗi lúc được nâng cao hơn. Đã cao thì càng muốn cao hơn nữa. Để thêm sự tin cậy, đối phương mang cho ta lợi ích trước . . . hay gọi là tiền trao cháo múc .
      Nhưng tình yêu không hề có sự trao đổi. . . để có được nó , bạn phải tặng mọi người tình cảm bằng lòng chân thành mà không có một điều kiện nào . . . nhưng nếu mọi người không đáp lại bạn. . . "Không sao cả" . Vì bạn không thể nào đòi hỏi luôn được đáp lại lòng chân thành.

      "Đáng thương cho tâm hồn, họ làm nhiều thứ nhưng chính nó phải chịu đựng tất cả"
                                              D.Chivas