Ngày trước khi mới vào học softech, có lần đi ngang qua mấy tiệm bán băng đĩa trên đường Hùng Vương, bị giật mình vì cái kiểu mời khách kinh dị của họ.
Mấy cô gái trẻ đứng trước cửa liên tục vẫy tay mời khách qua đường, nụ cười tươi càng làm mình lầm tưởng là người quen hay bạn bè vẫy gọi. Không ngờ đó lại là kiểu cạnh tranh đến phát ớn. Mãi sau này vẫn còn thấy họ làm ăn kiểu như vậy.
.... Gần đây thì đi ngang qua thì thấy không còn chen chúc như vậy nữa. Mấy cô gái kia đi đâu hết chỉ còn lại một tiệm là vẫn giữ lại cách tiếp thị đó. Nhưng lần này lại khác hẳn ngày xưa.
Thay vì ánh mắt, nụ cười vui tươi níu kéo khách, thì lại . . . như một cái xác vô hồn. Tay vẫy như một khúc gỗ, không còn dẻo như xưa. Những người có suy nghĩ sâu sắc sau khi nhìn cảnh đó chắc hẳn phải buồn cười đến tối.
Dù chỉ nhìn qua một lần nhưng hết sức ấn tượng. Cô gái ngồi vẫy khách như một con rối có người giật dây phía sau. Gương mặt không hề có một chút cảm xúc.
Tóm lại là về cử chỉ thì vẫy gọi mà ý muốn thì lạnh nhạt ... Nếu dịch từ ngôn ngữ thân thể sang ngôn ngữ lời nói thì : "ai thích nghĩ em mời thì nghĩ, nhưng ai không vào thì đếch thèm, thật ra em không mời ai hết, em chỉ kiếm tiền thôi ".
Dường như một người đi đường nào đó đã làm cô gái đó tổn thương. Nên từ đó không còn làm việc với sự nhiệt tình nữa.
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009
Mời chào!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét