Hiện tại mình tạm thời ở Hội An một thời gian để chuẩn bị tìm việc làm, nhưng cũng khó khăn vì tết gần đến rồi. Tết năm ngoái mình cầu mong cho Tết năm sau có dư chút đỉnh để đi chơi cùng bạn bè (Nhưng mà chắc là không hoàn thành mục tiêu rồi, chán thật, thêm một năm phải xin tiền bố mẹ).
Cũng muốn ở lại Đà Nẵng chơi với bạn bè, nhưng mà cũng ngại ...
Ra đời mà trong tay chẳng có gì cả, không phương tiện đi lại, không máy móc làm việc ... thiếu thốn nhiều thứ, vì vậy mà mình đã không có được những bước đi thật nhanh, thật dễ dàng như bạn bè.Sự ham học của mình cũng bị hạn chế, muốn học thêm nhiều thứ cũng không thể. Đôi lúc tự trách tại sao mình cần học lại không có tiền, còn nhiều người thừa tiền lại không muốn học.
Nhưng chẳng hơi đâu lại đi trách sự bất công trong cuộc sống, chỉ là vô ích mà thôi. Dẫu vậy không có nghĩa là mình than thở, hay bỏ cuộc. Cuộc sống chẳng ai như mong đợi và mình cũng giống như nhiều người khác. Mình tự nghĩ mình chưa thích lấy vợ, và sẽ không lấy. Nhưng nếu có, chắc hẳn là phải đến một lúc thật đầy đủ về kinh tế, để sau này con mình sẽ có nhiều lợi thế hơn trong cuộc sống, chỉ sợ đến lúc đó con mình lại là một đứa ngu ngốc ham chơi.
Con đường của mình lúc nào cũng chậm chạp hơn người khác. Nhưng mình tin là cuộc sống rất dài và không nóng vội.
Nghĩ lại thấy đã bao nhiêu năm rồi, sinh nhật của mình cũng chỉ có mỗi một mình, không thể được như bạn bè. Nỗi buồn tinh thần còn nhiều hơn nỗi buồn vật chất
Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009
ôi cuộc sống!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét