Bên ngoài rả rích mưa, ô cửa kính của phố cổ văng vẳng khúc nhạc rainbow bridge, những cơn gió se lạnh làm phất phơ những chiếc áo mưa đủ màu sắc, có người vội đi, có người bước thật chậm, riêng tôi ngồi ngắm những hạt mưa đang chìm vào một buổi chiều hiu quạnh.
Ôi trái tim này lặng lẽ quá ... có lẽ chẳng phải cuộc đời đã bình yên, mà bởi tôi đang đứng giữa nỗi khổ đau và hạnh phúc, giữa mùa thu và mùa đông, giữa ánh sáng và màn đêm, giữa tôi và cơn mưa bên ngoài.
Mong cho chút se lạnh sẽ ghi cảm xúc này vào thành một kỷ niệm xa xôi. Chờ nhé ... Bảo ơi, anh đừng buồn, đừng luyến tiếc nhiều nếu có một lần nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể nào trở lại hôm nay được nữa.
Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011
... một cơn mưa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét