Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Tạ ơn ...

     Chẳng hiểu vì lý do gì nữa, cả buổi sáng mình chỉ cắm tai nghe mỗi một bài hát, hát rồi, hát đi, hát lại bao nhiêu lần ... rốt cuộc mình là loại người gì mà không biết chán. Mà có lẽ đâu phải chỉ hôm nay, mình đã nghe bài "Tạ ơn" này từ mấy ngày nay rồi.
     Càng nghe, mình càng cảm thấy như Trịnh Công Sơn tài hoa đã viết tác phẩm này dành riêng cho mình, từng lời ca, từng khúc nhạc cứ mang nỗi u buồn của một mối tình huyền thoại. Đúng thế, đối với trái tim một người nghệ sĩ, mối tình đẹp của chính mình hiển nhiên trở thành một huyền thoại trong đời.
     Buổi sáng vừa mới đặt chân vào công ty mình đã ngâm nga bài hát này, chẳng biết giọng ca truyền cảm thế nào mà mấy ông đồng nghiệp tranh nhau head phone để bật bản nhạc này lên nghe. Mà cũng lạ, lần nào cũng thế, mỗi lần mình hát là có người hứng chí hát theo, hoặc lại mượn head phone để nghe bài hát đó.
     Có lẽ bởi những bài mình hay hát thường gợi nhớ nỗi buồn, gợi nhớ kỷ niệm, gợi nhiều tâm trạng của phận người, mà hát lại chính là phương thức tự chia sẻ cho mình, chia sẻ cho những nỗi buồn và tâm trạng vốn đã giấu kín hoặc chưa có người lắng nghe.
     Dù thế nào chăng nữa mình cũng đã vô tình gửi lời chia sẻ với mọi người. Và cũng xin tạ ơn một người con gái, người đã tặng cho mình những nỗi buồn lãng mạn, xin cảm ơn em, nếu em không đến, anh cũng chỉ là một kẻ tầm thường, không có hồn thơ, không có cảm xúc để viết nên những điều này. Dù đến rồi đi, anh cũng xin tạ ơn một mối tình,  ngọt ngào và ngây thơ ...
     Ôi mênh mông tháng ngày vắng em ... tình như lá bỗng vàng bỗng xanh, ...

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Sinh nhật bé Na!

Mừng sinh nhật bé Na ... anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ... vậy mà cô bé con dễ thương và "cute" ngày nào nay đã trở thành một cô thiếu nữ xinh tươi. Hãy cố gắng giữ lấy tâm hồn trong sáng và mong manh của tuổi 18 em nhé, tuổi đẹp người con gái như một thoáng gió thầm, ta biết rằng thời gian chẳng bao giờ trở lại, nên em hãy giữ thật nhiều kỷ niệm đẹp cho mình, cho những chuỗi ngày mà một người phụ nữ chẳng bao giờ quên. Chúc em một tuổi đời đáng nhớ.

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Hãy giữ hồn thơ luôn bên anh!

                                           (Tặng Phiến Trúc)

       Sáng nay anh bạn đăng một loạt bài viết mới, đã bao lâu rồi nhỉ ... có lẽ phải rất lâu mới có dịp đọc bài viết mới của ông nhà thơ này ... mà thật ra cũng là mấy bài thơ cũ, thằng bạn thân như mình thì đã từng đọc biết bao lần rồi chứ?

      Mình vốn yêu quý những người có tâm hồn đẹp, sống trên cõi đời này, dù là ở nơi nào đi chăng nữa, dù chỉ là một anh thợ hàn, hay cô nàng công nhân bình thường, thì một tâm hồn để viết nên thi thơ là điều vô cùng cao quý, một thứ tài sản mà chẳng phải ai cũng dễ dàng có được ... anh bạn tôi cũng thế, nhưng anh cũng như bao người nghệ sĩ trên đời này, sống trong hai thế giới nhiều ngăn cách, ở một nơi là cuộc sống nhiều khó khăn bon chen, và một nơi trong một thế giới của tâm hồn nghệ sĩ.
Nhưng dù gì đi chăng nữa, hãy cố gắng giữ hồn thơ luôn bên anh, trong những cuộc bon chen ấy, có khi anh mệt mỏi, anh sẽ ngủ một giấc say yên bình, nhưng khi tâm hồn anh nặng trĩu, thì hãy trút bỏ những ưu tư vào những bài thơ ... dẫu biết là thật khó, nhưng dẫu sao trút bỏ tâm trạng để rồi tiếp tục cố gắng và phấn đấu với cuộc đời này, càng giữ nỗi buồn trong lòng, ta càng thấy nặng trĩu hơn, mà thử hỏi trên thế gian này, có ai hiểu anh hơn thơ của anh nữa ?

      Cảm xúc sẽ không đến khi ta mãi ngao du trong thế giới mà đồng tiền đủ sức giết chết mọi lý lẽ, hãy đứng bên ngoài thế giới ấy và cảm nhận bằng một trái tim thi nhân, hãy nhìn nỗi khổ đau của nhân loại và nỗi đau trong chính anh. Chẳng phải anh vẫn thường nhớ về một mối tình đó sao? mỗi bài thơ anh viết là anh đã trở về với thế giới thi nhân, tâm hồn anh nhẹ như thinh không, anh tạm quên mọi quang gánh của cuộc đời, và anh cho phép tâm hồn mình làm điều đó, nhưng cũng chỉ chính anh mới cho phép mình mặc kệ mọi kế hoạch và mục tiêu hiện tại. Chỉ chính anh mới mua được một vé lên con tàu về hồn thơ, hãy nhớ Phiến Trúc nhé, chỉ chính anh mà thôi ...

Xin chúc Phiến Trúc mỗi ngày một bài thơ, để gửi vào đời, để gửi lời yêu cho trái tim thi nhân của anh.

Về phòng trọ

Trở về phòng trọ ... thân xác rã rời, tâm trạng bỗng nhiên trầm buồn kỳ lạ, cứ như đã có ai vừa ném mình vào vực sâu,  bóng đêm dày đặc giữa căn phòng quạnh vắng ...
Có lẽ mình về đây để thăm căn phòng trọ thân quen chứ không như một kẻ thuê phòng trọ tìm nơi trú chân, để rồi gắng bó qua những chuỗi ngày dài mưa nắng. Với căn phòng này, mình chỉ là kẻ đa tình ghé thăm cô gái nhỏ, một tháng đôi lần, cô em vẫn chờ đợi dù với mình chỉ tồn tại một trái tim hững hờ và ghẻ lạnh.

Rốt cuộc là đêm nay mình buồn vì điều gì? Vì  một mối tình? vì một thân phận? hay vì cảm thấy mệt mỏi cho trăm ngàn đòi hỏi của bản thân? Trái tim con người như một tổ chim non, không ngừng kêu khóc chờ đợi miếng mồi trong cơn đói cuồng quay của nhân loại.

Có khi nữa đêm, tự đối diện với chính mình bằng thứ hơi sương trong căn phòng cô quạnh, mình tự xin lỗi bản thân mình, xin tạ lỗi một tâm hồn khổ đau vì nhiều vết thương trên tấm thân tham vọng. Trái tim này lẽ ra phải viết nên những chuyện tình và thi thơ, nào có phải oằn mình trong nỗi đau tầm thường như bây giờ. Ôi tham vọng, cho biết bao giờ nguôi ngoai ...