Trở về phòng trọ ... thân xác rã rời, tâm trạng bỗng nhiên trầm buồn kỳ lạ, cứ như đã có ai vừa ném mình vào vực sâu, bóng đêm dày đặc giữa căn phòng quạnh vắng ...
Có lẽ mình về đây để thăm căn phòng trọ thân quen chứ không như một kẻ thuê phòng trọ tìm nơi trú chân, để rồi gắng bó qua những chuỗi ngày dài mưa nắng. Với căn phòng này, mình chỉ là kẻ đa tình ghé thăm cô gái nhỏ, một tháng đôi lần, cô em vẫn chờ đợi dù với mình chỉ tồn tại một trái tim hững hờ và ghẻ lạnh.
Rốt cuộc là đêm nay mình buồn vì điều gì? Vì một mối tình? vì một thân phận? hay vì cảm thấy mệt mỏi cho trăm ngàn đòi hỏi của bản thân? Trái tim con người như một tổ chim non, không ngừng kêu khóc chờ đợi miếng mồi trong cơn đói cuồng quay của nhân loại.
Có khi nữa đêm, tự đối diện với chính mình bằng thứ hơi sương trong căn phòng cô quạnh, mình tự xin lỗi bản thân mình, xin tạ lỗi một tâm hồn khổ đau vì nhiều vết thương trên tấm thân tham vọng. Trái tim này lẽ ra phải viết nên những chuyện tình và thi thơ, nào có phải oằn mình trong nỗi đau tầm thường như bây giờ. Ôi tham vọng, cho biết bao giờ nguôi ngoai ...
Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011
Về phòng trọ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét