Ngày xưa tui học ông thầy giáo già trường làng.
Ổng giỏi tiếng Tây và có uy lắm.
Cái tui nhớ nhất là mấy cái roi mây. Cái dài thòong dùng để cốc đầu đứa nào nói chuyện khi ông đứng xa ở sau lưng. Ngoài ra nó còn là cây roi mây dùng đánh đít mấy đứa không thuộc bài. Cứ nằm xuống đất rồi mấy roi tùy bài trả quên mấy câu mà ổng đánh .Một củ mây ngắn nhưng củ rất to dùng để cốc đầu khi đứng gần thầy trả bài mà vấp. Nó còn là vũ khí lợi hại khi thầy bắt mấy đứa nhúm 5 đầu ngón tay lại mà gỏ vô đấy về tội tay dơ hay móng tay dài không cắt. Đau thấu trời xanh.
Thầy có cái vỏ xơ mít phơi khô.Làm toán sai hay đánh lộn trong lớp... là quỳ trên đó. Ớn lắm
Cái tui ghi nhớ không thể nào quên là thầy có con cóc bằng đá, thầy để trên bàn viết. Khi nào cây viết thầy có vấn đề là thầy gỏ lên con cốc để sửa ngòi bút. Thầy viết chữ rất đẹp nhất là chữ hoa.
Thầy đi dạy bằng xe đạp, thỉnh thoảng con chó của thầy chạy theo tới lớp. Mỗi ngày có một đứa được trưởng lớp phân công chùi xe đạp cho thầy cũng như lau bảng đen, quét lớp, quét sân .
Học trò gặp thầy từ xa là chuẩn bị tư thế. Đứng lại chờ thầy đi tới, giỡ nón, khoanh tay cúi đầu
-" Dạ! Con chào thầy" Thầy
" Ờ!" một tiếng rồi học trò mới ngẫng đầu lên đi tiếp.
Tui nhớ có một thằng bạn, Nó xin thầy đi cầu. Không biết nó sợ truy bài hay ngủ gục mà nó lọt xuống cầu tiêu. Cái cầu tiêu là một cái hố khá lớn. Trên gát mấy cái cây ngang để bước ra và ngồi ị. Trên lợp tôn. Thầy chờ hoài không thấy nó vô lớp. Thầy nói:- Trò nào ra coi thằng Là sao không vô. bộ nó ngủ luôn ở ngoải hay lọt cầu tiêu rồi ?
Y chang, Mấy đứa lớn lấy cây cho nó nắm rồi lôi lên. Eo ơi! người nó đầy dòi, thúi hoắt. Thầy cho nó về nhà tắm rửa rồi trở lại học.
Tui nhớ có một thằng bạn, Nó xin thầy đi cầu. Không biết nó sợ truy bài hay ngủ gục mà nó lọt xuống cầu tiêu. Cái cầu tiêu là một cái hố khá lớn. Trên gát mấy cái cây ngang để bước ra và ngồi ị. Trên lợp tôn. Thầy chờ hoài không thấy nó vô lớp. Thầy nói:- Trò nào ra coi thằng Là sao không vô. bộ nó ngủ luôn ở ngoải hay lọt cầu tiêu rồi ?
Y chang, Mấy đứa lớn lấy cây cho nó nắm rồi lôi lên. Eo ơi! người nó đầy dòi, thúi hoắt. Thầy cho nó về nhà tắm rửa rồi trở lại học.
Từ đó nó có tên " Là lọt cầu tiêu". hi hi
Ui! Cái thời học trường làng sao mà dễ thương quá chừng.
Thêm
Thêm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét