Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

Bích Châu Hậu Ký - Hoàng Duy Liệu

Bích Châu là chuyện thật thời thơ dại mà tui đã viết ra lâu rồi trước ngày biết đuợc hội Ái Hữu Biên Hòa cùng hội Trung học Ngô Quyền chứ nếu mới viết gần đây thì sẽ có thêm một đoạn xạo sự như vầy cho vui vẻ người Biên Hòa.
--------------------
… Một người anh bà con bên ngoại đi học lái máy bay ở Mỹ gởi về cho tui một cái quần jean có miếng da bò in chữ Lee ở phía sau trông thật là ngầu. Khoái quá tui liền mặc đi học thì bị ông giám thị Cầm đuổi về vì hôm nay là thứ hai phải mặc quần tây trắng. Ổng chỉ bảo là về nhà thay quần rồi trở lại học nhưng tui quyết định nằm nhà luôn. Con dốc Ngô Quyền giữa trưa trời nắng chói không có chút gì hấp dẫn cho một tên nhóc chưa biết đến cái nỗi phê phê anh theo Ngọ về mấy dốc cũng leo như mấy anh lớn có râu lún phún mà đi lên một lần nữa.

Ngang qua cái tiệm sửa xe tui thấy chị Phùng đang cùng chị Mỹ Tiên rượt bắt con nhỏ Mỹ Chơn chạy lòng vòng trước sân. Tui biết, tới giờ nó bị bắt đi tắm.

Về nhà chẳng thấy ai chỉ có nhỏ em kế đang nằm tréo chân đọc truyện Mai Bê Bi trên bộ ván gõ. Hỏi ra thì hôm nay nhà bác Khánh tổ chức tiện tân gia má tui với chị Gấm đang qua bển phụ nấu bếp. Lò dò ra đàng trước thấy con nhỏ khóc nhè đang ngồi chậm nước mắt tui bước qua làm quen.

- Mày tên gì ?

- Châu

- Cái gì Châu ?

- Bích Châu

Nghe cái lối trả lời cộc lốc dấm dẳng khó ưa của nó làm tui bực mình nảy sinh ý nghĩ mình phải huấn luyện cho nó biết thế nào là lễ độ với người lớn hơn 2, 3 tuổi. Tui ngồi xuống trước mặt nó giơ nắm tay lên:

- Mày phải tập ăn nói đàng hoàng hơn một chút. Đây là đất Biên Hòa. Không tao ịn cái này vô miệng.

Lộ vẻ ngạc nhiên nó ngừng khóc:

- Tui phải nói làm sao?

- Mày phải xưng em kêu tao bằng anh rồi nói như vầy nè: - Dạ thưa anh em tên là Bích Châu ! Nói lại tao nghe coi.

Nó mếu máo :

- Dạ… em… tên là Bích… Châu



Bắt đầu hứng thú với cái trò chơi mới tui làm tới dạy đời cho nó:

- Mày phải biết người Biên Hòa rất là hiền lành lễ độ lúc nào cũng trọng trên mến dưới không bao giờ ăn hiếp em út…

Nói chưa hết câu tui biết mình đã lỡ lời nhắc lại nguyên câu nói của ông già mỗi khi răn đe tui nhưng không muốn cho nó có cơ hội trả đòn tui nói qua chuyện khác.

- Chừng nào mày đi học

- Tuần tới … Dạ thưa tuần tới. Nó lẹ miệng sửa lại liền.



Hà hà … Con nhỏ này coi vậy mà dễ dạy. Cái mỏ đỏ hỏn chúm chím trông muốn cắn. Cái má bầu bầu trông mà muốn bẹo cho một phát.

Chợt nhớ ra một chuyện tui móc túi quần đưa cho nó cục kẹo thèo lèo:

- Mày giỏi, tao thưởng cho cục kẹo nè.

Nó tròn mắt dẫy nẫy :

- Kẹo gì mà ghê vậy! Đen thùi lùi như cứt chuột. Coi kẹo của em nè .

Nó bỏ cái khăn xuống lôi trong túi áo đồ bộ ra một gói kẹo M&M đỏ chói.

- Trời ! Nó chơi ngon ăn kẹo Mỹ.

- Anh muốn ăn kẹo của em hông ?

Tuy là thèm quá cha nhưng tui làm bộ kẻ cả:

- Kẹo của con nít tao không ăn.

Tuy nói cho ngon vậy chớ sau này tui đều miễn cưỡng chìa tay nhận cho cô em vui lòng.



Bác Khánh làm việc chung với mấy ông lính Mỹ trong phi trường thỉnh thoảng họ kéo đến nhà chơi nên Bích Châu có rất nhiều bánh kẹo ngon lành nó thường hay triều cống cho tui.



Thình lình Bích Châu hỏi:

--Anh biết trường Cây Chàm của em không ?

- Biết chứ ! Cái trường có mấy con nhỏ mặc quần phồng đứng ngoài sân làm chim bay cò bay.

- Anh chỉ đường cho em đi học nha.

- Ừ chờ chút. Để tao lấy giấy vẽ đường cho mày đi.

Tui chạy về nhà xé ra một tờ giấy trắng vẽ lên đó vài đường thẳng rồi trở qua định chỉ cho Bích Châu thì không hiểu sao tui lại có ý muốn hù cho nó sợ chơi.



- Đây là nhà tụi mình… Tui chỉ vô tờ giấy.

Bích Châu gục gặc cái đầu.

- Ra khỏi nhà mày phải đi cho lẹ nha không.

- Sao vậy anh?

Chỉ tay ra đường tui hạ giọng thì thào:

- Mày thấy cái nhà bên kia không? Đó là nhà của con Minh Nguyệt cùng băng với tụi con Mai, con Dung, con Thúy, Vũ đoàn khóa 14 Ngô Quyền. Tụi nó ưa đá lắm mày phải coi chừng.

Nhỏ Châu ngạc nhiên ra vẻ hổng tin:

- Thiệt hả?

- Ai thèm nói láo chi. Mày thấy thằng Lam chưa? Nó cao lớn lênh khênh vậy mà mỗi khi đứng gần mấy con nhỏ đó nó phải nhón chân ưỡn ngực rươn rướn cho cao thêm trông tội nghiệp lắm.

- Ảnh rướn lên chi vậy?

- Nó sợ bị đá méo mặt.

Con nhỏ bắt đầu teo, nó len lén liếc qua bên kia đường.

- Khi đi tới rạp hát mày cũng phải đi bên này không được ngó qua bên kia chỗ có xe sinh tố.

- Xe sinh tố của ai?

- Của cái bà có hai con mắt lồi ra thiệt là bự quê ở Long Thành, bả ghét đứa nào xin thêm.

- Bả bán mắc hả?

- Ùm, ly sinh tố của bả toàn là nước đá hút cái rột là hết liền.

- Em sẽ không mua sinh tố của bả.

- Giỏi. Sau khi băng qua ngã năm …

Tui hơi lúng túng không biết hù tiếp nó bằng đường nào cho nó sợ hơn.

- Đi thẳng lên ngã ba Thành hay là quẹo trái Trịnh Hoài Đức …



Nhỏ Châu cứu bồ tui đúng lúc, nó rà rà ngón tay trắng hồng nhỏ xíu như cây viết chì trên tấm bản đồ tui mới vẽ:

- Rồi em đi thẳng đường này hả? Nó chỉ vô đường lên Dốc Sỏi ngã ba Thành.

Ha Ha… Tui nhớ ra rồi.

- Ừ đi thẳng cũng được nhưng mà khi tới con hẻm kế bên cái chùa mày phải băng qua bên kia đường nếu không Thúy Loan với cháu nó là con nhỏ Thủy sẽ nhào ra bắt mày mua nón *.

Tụi nó là dân xóm Chùa.

- Em có nón rồi mà. Má mới mua hôm qua.

- Dì cháu nó sẽ bắt mày mua thêm. Con gái phải có nhiều nón. Tao nghe Dì Ba Nón nói như thế.



Không cho Bích Châu có thì giờ thắc mắc tui đi luôn:

- Tới ngã ba mày phải ôm cặp chạy cho lẹ theo hướng này. Tui vẽ tiếp con đường về hướng chợ.

- Sao em phải chạy?

- Không chạy cho lẹ mày sẽ gặp con Nhan. Nó ở trong thành Kèn chung với con ma vú dài. Mày trắng trẻo thơm thơm như vầy có thể nó sẽ bắt mày xẻ thịt làm khô bò. Nó khoái chế biến món đó lắm .

- Í …

- Chưa hết đâu. Mày tiếp tục đi hết con đường này cho tới chợ thì quẹo phải nhưng phải nhớ là khi đi ngang nhà may Nam Long của bác Hai Thiện thì phải khoanh tay cúi đầu chào nha chưa.

- Rủi em quên thì sao ?

- Cũng chẳng có gì, chị Phượng Liên con bác Hai sẽ bắt mày nhảy đầm rụng cẳng luôn.

- Phạt kiểu gì vui vậy ?

- Vui hay không thì mày cứ hỏi ông chồng của bả. Tao thấy rồi.

Chắc bị tui nhồi nhét vô cái đầu tròn vo nhiều chuyện lạ dễ sợ của người Biên Hòa nên nhỏ Châu quên khóc, nó chậm rãi xé gói kẹo cho một viên màu đỏ vô miệng. Tui nuốt nước miếng đợi chờ nhưng nó không có mời. Tức mình tui hù tiếp:

- Ra tới chợ đụng cái tiệm may Mỹ Dung thì ráng núp sau lưng ai có cái mông bừ bự mà đi cho lẹ.

- Tiệm đó có cái gì mà sợ?

- Trong đó có con Ngọc Dung nó sẽ xét lỗi chính tả của mày.

- Bộ chỉ là cô giáo hả ?

- Ừ. Ở đâu nó cũng làm cô giáo. Nó dạy tao nữa đó.

Có lẽ Bích Châu học giỏi nên tui thấy cái chiêu mang cô giáo ra hù không có vẻ ép phê chi mấy. Nó lại móc ra thêm một viên kẹo bỏ thủm vô miệng. Viên này màu vàng óng ánh. Trời ơi…

- Gần tới trường chưa anh ?

- Qua khỏi chợ một chút là tới. Mà mày phải nhớ là nếu có bà già nào đứng dưới gốc Cây Chàm ngoắc ngoắc thì đừng có đứng lại mà hãy chạy mau vô trong trường.

- Bả làm gì tui? …á..em.

- Đó là bà Tuyết Sì Nô. Bả ưa dụ mấy đứa con nít như mình thức khuya canh chừng mấy cái download hay upload Youtube của bả cho đến sáng trưng luôn, buồn ngủ lắm.

- Mình hổng chịu thì sao ?

- Bả có hàm răng mới mua năm ngoái ngoài chợ Biên Hòa bén hết xẩy. Bả sẽ há miệng cắn mày kêu cái Bụp! Tui dơ tay lên làm dấu, nhỏ Châu hoảng hồn há miệng lết vô vách tường. Viên kẹo màu vàng còn chừng phân nửa đang nằm trên cái lưỡi nhỏ xíu cong cong…



Chịu hết nổi tui chộp lấy một viên cho vô miệng. Bích Châu tròn mắt:

- Anh chê kẹo con nít mà !

- Ừ thì ăn thử chút xíu dùm mày coi có ngon hong.



Vị ngọt của đường mùi thơm của vanila làm tui đâm ra hiền hòa thân thiện. Tui cho nó một tí xả hơi:

- Vô trường nếu bị ai đó bắt nạt thì mày đi kiếm con nhỏ Mười Hoàng.

- Nói với chỉ là em biết anh hả ?

Tui lật đật lắc đầu:

- Đừng ! Nghe tên tao nó sẽ khóc chung với mày. Nó chuyên môn nấu món thỏ đế hầm nước mắt.

Xụ mặt nhỏ Châu ngồi im mút kẹo. Tui muốn chơi thêm một viên nữa mà chưa biết tính sao.

Một lát sau nó chỉ vô tờ giấy:

- Đường đó ghê quá em đi ngõ này được không ?

- À ! Đó là đường Trịnh Hoài Đức cũng đưa tới trường nhưng xa hơn và cũng có chuyện…

- Chuyện gì hả anh ?

- Trên đường này chổ có cái bồn nước trông giống cái dĩa bay mày sẽ phải đi ngang nhà cô giáo đẹp nhứt hành tinh. Bả sẽ ra bắt mày đánh vần chữ Sư Tử.

- Anh có bị chưa ?

- Rồi. Tao đánh vần trật bị bả cú đầu đau điếng. Nhưng mà không sao, bả hiền lắm. Kí đầu xong bả dắt vô nhà cho ăn cà ri gà đã điếu.

- Vậy thì em hổng sợ. Anh chỉ cho em đi đường này đi. Em thích cà ri gà.

- Chưa hết đâu. Đụng cái chỗ có bồn nước phun lên ờ ngả ba mày quẹo tay mặt đi chút xíu thì gặp ngay con Kim Hường. Nhớ đừng có nghe lời nó dụ dỗ đi theo bán vé số trễ học nghe chưa.



Đúng là con nhỏ thông minh khi thấy con đường lại đưa đến chợ nó la lên chói lọi:

- Đi đường này thì cũng gặp chị Ngọc Dung vậy.

- Bà Tuyết nữa.

- Í da… Còn đường nào khác không anh?

- Đường đi học thì nhiều từ từ rồi mày sẽ biết … Chẳng hạn như con đường xưa tao đi. Tui vẽ thêm con đường Kỷ Niệm đi lên trường Ngô Quyền.

- Đường đó có ai ?

- Nhiều lắm … Chẳng hạn như nếu mày đi gần tới cái tiệm sửa xe thì sẽ có chị Phùng, chị Kết khoá 5 ào ra bắt vô tắm chung với con nhỏ Mỹ Chơn.



Không biết cái mặt tui hiền từ hơn chút đỉnh hay là tại mấy viên kẹo làm tăng calorie mà Bích Châu hết sợ:

- Em thích tắm!

Đến nước này tui đành hạ độc thủ:

- Mày chưa biết đâu. Hôm nào chỉ có chị Phùng hay chị Mỹ Tiên cùng chị Kết thì còn đỡ, mấy bả chỉ thích kì cọ lung tung rồi thả đi. Chị Kết còn lấy lược đồi mồi chảy đầu cho mình đàng hoàng.

- Tóc anh đâu cần chải. Chỉ tay lên cái đầu trọc của tui nó ré .

A ! Cái con này lém nhỉ ! Tui bèn đi chiêu chót:

- Hôm nào xui có chị Oanh bắc kỳ năm tư ở đó thì …

- Sao Anh?

Tui cố tình chần chừ cho nó hồi hộp…

- Bả sẽ lấy bàn chải tre mà chà vô mông của mày xướt đít chảy máu tùm lum!

- Á! Em không đi học nữa đâu. Nó ôm đít chạy te te vô trong bếp khóc vang rân.Tui chộp gói kẹo M&M vọt ra đường.



Chuyện cũ ngày xưa nhưng tui vẫn nhớ. Chiều hôm đó tui bị má tui quất cho ba roi về mấy cái tội khủng bố tinh thần, chôm kẹo em út và xuyên tạc.

Tui biết má xử oan cho tui cái tội thứ ba nhưng không dám nói ra.



Hoàng Duy Liệu

2015



*Xin theo đường link này đọc bài Chị Gấm và thằng Cu Lửa mà hiểu thêm về cái vụ ... nón.

http://www.aihuubienhoa.com/p127a3138/2/nua-hon-lang-thang-chuong-2-chi-gam-va-thang-cu-lua-hoang-duy-lieu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét