Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Tôi sẽ cô đơn trên cõi đời này


   Tôi cũng như các bạn, ... đã nghe nhiều bản nhạc hay, những bản nhạc Trịnh với giai điệu và ca từ đẹp đẽ. Hay như tôi yêu những bản nhạc hòa tấu, những bản nhạc cổ điển không lời nhẹ nhàng, nhưng sâu lắng như hiểu được tâm hồn người.
       Nhưng chỉ một thứ âm nhạc duy nhất luôn làm tôi xúc động . . . cho dù đã nghe bao nhiêu lần.
       Đó là những bài hát về mẹ, phải chăng những bài hát ấy luôn viết lên bằng những ca từ chân thành nhất về lòng mẹ, những cảm xúc đẹp nhất về tình mẹ.
       Tôi muốn khóc lên bởi tình yêu của mẹ là thứ tình cảm lớn nhất mà tôi nhận được trên đời này, vậy thì tôi sẽ tìm đâu một tình yêu như thế, khi đấng sinh thành rồi sẽ qua đời.
       Tôi còn nhớ gần 20 năm trước, bàn tay mẹ mềm mại và mượt mà chải tóc cho tôi, nay thì bàn tay mẹ đã khô đi và chai sạm, ngón tay nứt nẻ đó vẫn dịu dàng đặt chiếc lượt lên đầu tôi, một thằng con trai 24 tuổi. Tôi thấy mình, chính là người đã làm cho mẹ khổ đau nhiều hơn, già nua và đau ốm.

       Tôi muốn khóc, bởi tôi là một đứa con trai chưa biết làm gì cho nỗi khổ đau của mẹ. Nhìn mẹ trong cơn đau mà mình bất lực, phải chăng tôi vô dụng như vậy sao?
       Câu hát "Lòng mẹ thương con như vầng trăng tròn", nhưng tôi thương mẹ được bao nhiêu?
       Tôi sợ lắm, sợ lắm khi một bông hồng trắng sẽ đeo trên ngực, lúc tôi đã kiếm được nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, vậy thì tất cả còn có ý nghĩa gì nữa.
       Thời gian không thể chờ đợi tôi, ... mẹ cũng không thể chờ đợi tôi .
       Và các bạn nữa , các bạn hãy nhớ, người đã ban cho các bạn điều ước đầu tiên trên cuộc đời này.
       ... điều ước được sống. Phải chăng bạn đã quên đi điều ước đó? Đếm lại những món quà mình nhận được trong đời, nhưng chưa ai từng tặng tôi một món quà lớn hơn thế.

      Vì thế, những ai đi xa, đừng tiếc thời giờ về thăm mẹ, bởi khi mẹ mất đi rồi, bạn sẽ ao ước được gặp mẹ, nhưng đó là điều không bao giờ có thể, và sẽ có lúc bạn trở về ...
       ... chỉ còn lại một bàn thờ lạnh lẽo.
      Hãy nhớ lại tuổi thơ, lúc nhỏ bạn sợ mẹ đánh, nhưng rồi sẽ có lúc bạn ao ước được mẹ đánh, đánh thật nhiều, thật đau mà không thể ... cái roi ấy, nếu vẫn còn thì hãy giữ lại nhé.
      Vốn dĩ chúng ta, ai cũng có thể mất đi một thứ gì đó trên đời này, nhưng nếu phải mất mẹ, lại là một mất mát quá lớn. Cho dù bạn bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, khi còn mẹ, nghĩa là bạn vẫn như một đứa trẻ, được mẹ dõi theo từng bước đi tập tễnh. Nhưng khi  đấng sinh thành đã ra đi, nghĩa là bạn phải một mình cô đơn đi trên cõi đời này.
     Cô đơn trên cõi đời này ... bạn chắc chắn cũng sẽ cô đơn trên cõi đời này ... ... ... ... ...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét