Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Be bé xinh xinh .... cafe một mình

        (Gửi tặng những ai đến đây với một tâm trạng ... cô đơn)
        Mong mỏi … một mong mỏi nho nhỏ rằng sẽ có một vài người bạn hay comment trên blog … để mỗi buổi sáng, dùng một tách café internet, mình sẽ có cảm giác ngồi trong một quán café thực sự, với những bản nhạc du dương mà mình yêu thích, và một vài người bạn dễ thương.
        Nhưng ... cứ như ánh hoàng hồn dần khuất sau mỗi ngày làm việc, từ khi “mắt một mí” đi rồi, mình buồn quá, cái blog cứ trống vắng và cảm giác cô đơn vời vợi mỗi khi mình trở lại. Một ngôi nhà của những nỗi mong nhớ chăng? Mong nhớ một nàng thơ nào đó chăng? “Những người con gái. Ôi những người con gái. Sao vô tình, vội đến và vội đi”
        Không hẳn vậy? có khi chính mình hững hờ với những người con gái đã đến bên mình, có khi mình vô  tình đòi hỏi tình yêu trong vô vọng.
        “Em cứ đến như một bài thơ và rồi em đi như dòng nước đang chảy dưới chân anh.”
        Vậy đó ... đôi khi những ý nghĩ thật mê muội chợt đến trong mình ...
        "Tách cafe ... không một ai đi ngang qua trước mắt anh ... như những quán cafe hẹn hò, chỉ có em ... và những kỷ niệm bên nhau vẫn hay ngang qua trước mắt anh, em vẫn còn đâu đây, anh nghe mùi hương tóc dịu dàng, anh cảm nhận rõ ràng lắm, từng ngón tay mềm mại và ấm áp của em ... vậy mà em đã đi rồi".
Em cứ đi, còn mình xin tiễn em với muôn điều hy vọng gửi trong lòng. Dẫu giữa mình và em chỉ là những giây phút tuyệt vọng trong tình yêu, một tình yêu chưa bao giờ được phép gọi là “tình yêu” …
Chẳng có điều gì ngăn cản được em, thì đây, mình vẫn ở lại đây, trong kỷ niệm của hai đứa … vẫn trông ngóng về em … xa xôi … vời vợi.
Có lẽ mình cũng đã quen với cuộc sống mới, với tách café một mình … nhớ em.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét