Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

Cuộc sống là một chuỗi nỗi lo về sự cô đơn

           Phải thế chăng ?
           Đôi khi ta cần một ai đó ... như những con chim bồ câu ... lặng lẽ đến và nép mình vào nhau trong cơn mưa ...
           Chúng không nói ... không kêu than, không làm gì hơn một ánh mắt nhìn xuyên thấu vào trái tim của đồng loại để rồi ... buông một hơi thở dài.
           Cuộc sống là một chuỗi nỗi lo về sự cô đơn ...
           Người lớn là những kẻ cô đơn, và dần đến tuổi già họ trở thành những người cô độc ... Sao trong tâm trí tôi cứ tưởng tượng về một lão già, lão lặng lẽ trên chiếc ghế một mình, bóng chiều ngả ra sau lưng, hai mí mắt xập xệ đìu hiu, nhìn cuộc đời qua lại trong căn nhà vắng lạnh và mong mỏi một ai đó đến thăm mình ... có khi mong mỏi những người đã bỏ đi rất xa không bao giờ trở lại ...
           Phải ... đó là chính tôi, là chính anh, là bất cứ ai trong cuộc đời này có cơ hội để chứng kiến từng người thân rời bỏ mình ra đi.
            Phải thế chăng ? Khi ta già, ta quay về với thân phận của một đứa trẻ?
            Đây ... cái thân phận tôi cũng nhỏ bé lắm, cũng như những con chim lạnh lẽo, chờ đợi ai đó nép lại bên cạnh mình. Một chút tri âm, một chút tri kỷ, đời có bao giờ hào phóng vậy đâu.
            Đêm nay, một đêm buồn ... cả khu nhà trọ chỉ một người ở, căn gác trọ chơ vơ, chiếc chăn rộng thênh thếch, nhìn ánh đèn đường rọi vào ô cửa bàng bạc sương đêm, tôi bắt đầu lên chuyến hành trình đi về tuổi già.


           (... đêm đã khuya, ngoài kia có tiếng bước chân ai về một mình vậy nhỉ?).

0 nhận xét:

Đăng nhận xét