Ôi buồn quá, quán cà phê này trở thành một nơi hiu quạnh,Nó dành cho em, mà em không ghé qua nữa thì nơi đây là để cho aiMỗi ngày trôi qua, quán cà phê, và một mình anh với những kỷ niệm đẹpNhư một tia sáng lóe lên giữa hai chúng ta rồi vụt tắtKhông có em, không có ý thơ, không còn lời văn nào để anh thốt lên. Anh nhớ em lắm, em biết không ...