Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Quán cà phê hiu quạnh

Ôi buồn quá, quán cà phê này trở thành một nơi hiu quạnh,
Nó dành cho em, mà em không ghé qua nữa thì nơi đây là để cho ai
Mỗi ngày trôi qua, quán cà phê, và một mình anh với những kỷ niệm đẹp
Như một tia sáng lóe lên giữa hai chúng ta rồi vụt tắt
Không có em, không có ý thơ, không còn lời văn nào để anh thốt lên.
Anh nhớ em lắm, em biết không ...

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

Kỷ niệm với Berocca

Để gửi tặng lại Berocca đã mang đến niềm vui cho mình . . .

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Qua bến nước xưa ...

(Wikipedia)
      Nắng chiều là tên một ca khúc của nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn, được sáng tác năm 1952. Bài hát là nguồn cảm hứng cho bộ phim cùng tên của đạo diễn Lê Mộng Hoàng năm 1971.Nắng chiều không chỉ nổi tiếng ở Việt Nam mà còn [cần dẫn nguồn] nổi tiếng ở Nhật Bản, Đài Loan và Hồng Kông [cần dẫn nguồn]. Tại các nước nói tiếng Hoa, bài hát được biết đến với tên越南情歌 (Việt Nam tình ca) hay 南海情歌 (Nam hải tình ca) do Thận Chi (慎芝) đặt lời.
Năm 1994, đạo diễn Pháp Trần Anh Hùng làm phim Xích Lô có đưa bài hát này vào làm nền cho một đoạn tình tiết không lời thoại, bài hát được hát bằng giọng Quảng Nam do 2 người lính cụt chân thể hiện trong quán ăn.

      Nắng chiều được viết năm 1952, sau khi tác giả của nó về quê hương để tránh chiến tranh. Có tài liệu cho rằng "Nắng chiều" ra đời trong một lần hứng tác của Lê Trọng Nguyễn trên cầu Vĩnh Điện khi chiều xuống ở bến sông Thu Bồn[1].
Trong một cuộc phỏng vấn, Lê Trọng Nguyễn đã nói: "Tôi viết bản đó ở Huế, thời gian sau khi bỏ vùng kháng chiến về thành... Tâm sự tôi trong bài Nắng chiều nó như thế này, kể anh nghe cho vui. Sau cuộc đảo chính của Nhật vào đêm 9 tháng 3 năm 45, có một gia đình công chức Nam triều từ Quy Nhơn chạy ra tạm trú ở Hội An, mà tôi cũng ở Hội An lúc đó. Gia đình đó có một người con gái. Tôi yêu người con gái ấy!"
Tác giả Lê Trọng Nguyễn Thị Nga có một bài viết về "Nắng chiều", quãng đường sau khi nó ra đời[cần dẫn nguồn]:
Năm 1954 Lê Trọng Nguyễn ra Huế và Ðà Nẵng làm việc cho cơ sở thương mại ngoài đó. Cũng chính nơi đây, có dịp quen và làm bạn cho đến chót cuộc đời nghệ sĩ sáng tác của anh, với những Minh Trang, Dương Thiệu Tước, Kim Tước, Nguyễn Hiền v.v.. Và ca khúc Nắng Chiều được xuất bản trong lúc này. Người thâu tiếng hát đầu tiên bản Nắng Chiều vào dĩa nhựa là ca sĩ Minh Trang.
      Giữa năm 1955(...), người em gái duy nhất của anh Lê Trọng Nguyễn là Lê Thị Ba qua đời, anh quá đau buồn và đem bản Nắng Chiều ra ký giao kèo tái bản để có một món tiền tác quyền khiêm nhường đưa về quê cùng mẹ lo liệu cho em gái và chuẩn bị nuôi nấng cháu.
Năm 1957, Lê Trọng Nguyễn vào Sài Gòn. Ðúng dịp đoàn ca nhạc Nhật Bản sang thăm, ban nhạc Toho Geino có nhờ người chọn ra 12 bản nhạc Việt Nam đang nổi tiếng thời đó để chuẩn bị tập dượt và trình diễn tại Sài Gòn lẫn Nhật Bản, trong đó có bản “Nắng Chiều” và bản này đã được cô ca sĩ nhật Midori Satsuki hát. Năm 1960 Ki Lo Ha, một ca sĩ người Hoa, cô yêu mến bản Nắng Chiều nên viết sang lời Hoa ngữ và phổ biến bản này sang Ðài Loan và Hồng Kông. Nhờ mấy may mắn đó mà Nắng Chiều cứ thế được biết tới tại ngoại quốc.
      Bài hát viết theo điệu Rumba, giai điệu rộn rã phối hợp giữa ngũ cung và thất cung, lời ca đầy hình ảnh, màu sắc, nhưng nội dung phảng phất nét buồn. Phần lời nói lên tâm trạng hoài tiếc của một người khi thăm lại cảnh xưa. Trông thiên nhiên, cảnh vật vẫn hồn hậu sống động, lòng ấy bồi hồi nhớ lại một hình bóng đẹp tươi, nay đã không còn:
Qua bến nước xưa lá hoa về chiều
lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
...anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy
Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh
Bản dịch tiếng Hoa về nội dung nhìn chung vẫn giữ ý chính của bài:


(Tôi về thăm lại bến nước xưa, gió biển như năm cũ, thổi lộng vào mặt,
bóng dáng cũ vẫn in đậm trong tâm trí tôi, nhưng người xưa thì không thấy nữa).


Lời bài hát




Bản gốc
Qua bến nước xưa lá hoa về chiều
lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
khi đến cuối thôn chân bước không hồn
Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ
Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy
Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh
Anh nhớ bước em khi nắng vương thềm
Má em mầu ngà tóc thề nhẹ vương
Nay anh về qua sân nắng
chạnh nhớ câu thề tim tái tê
chẳng biết bây giờ
người em gái duyên ghé về đâu
Nay anh về nương dâu úa
giọng hát câu hò thôi hết đưa
hình dáng yêu kiều
kề hoa tím biết đâu mà tìm
Anh nhớ xót xa dưới tre là ngà
Gợn buồn nhìn anh em nói em nói: "Mến anh!"
Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi
Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi...


Tác giả
     Lê Trọng Nguyễn (1926-2004) là một nhạc sĩ Việt Nam nổi tiếng, tác giả ca khúc Nắng chiều.
     Nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn sinh ngày 1 tháng 5 năm 1926 tại Điện Bàn, Quảng Nam. Cha mất sớm, mẹ ông nuôi hai con đến tuổi trưởng thành. Em gái lập gia đình và sớm qua đời, Lê Trọng Nguyễn và mẹ nuôi ba đứa cháu nhỏ.
     Ông từng học ở Hà Nội trong khoảng 1942 đến 1945, thời gian đó ông có làm bạn với nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát. Trước 1954, Lê Trọng Nguyễn từng phụ trách âm nhạc cho toàn thể Liên khu Năm (Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên), nhưng sau đó ông rời bỏ và về cư trú tại Hội An.
Lê Trọng Nguyễn có dạy âm nhạc tại trường trung học Nguyễn Duy Hiệu. Sau khi theo học hàm thụ trường Ecole Universelle của Pháp, ông tốt nghiệp và trở thành hội viên của SACEM - Hội Nhạc sĩ Pháp (La Société des auteurs, compositeurs et éditeurs de musique) với một số tác phẩm, trong đó được biết đến nhiều hơn cả là bản Sóng Đà giang (Đà giang trong bài hát là dòng sông Thu Bồn ở Quảng Nam).
     Tuy là nhạc sĩ, nhưng Lê Trọng Nguyễn không sống bằng âm nhạc. Năm 1965, ông làm Giám đốc công ty Centra Co., một công ty thương mại của Pháp. Từ năm 1968, ông là Giám đốc điều hành của công ty Sealand tại Đà Nẵng. Năm 1970 sau khi lập gia đình với bà Nguyễn Thị Nga, ông từ bỏ chức vụ Giám đốc công ty SeaLand về sống tại Sài Gòn. Năm 1973, ông làm Giám đốc nhà máy Dầu hỏa Cửu Long. Sau biến cố1975, ông mở lớp dạy nhạc tại nhà và tự chế tạo các loại đàn do chính tay ông làm để sinh sống.
Lê Trọng Nguyễn đến Hoa Kỳ vào tháng 3 năm 1983, định cư tại Rosemead cùng vợ và bốn người con. Ông mất ngày 9 tháng 1 năm 2004 tại bệnh viện City of Hope, Rosemead vì bệnh ung thư phổi.
Lê Trọng Nguyễn viết ca khúc đầu tay Ngày mai trời lại sáng năm 1946. Ông sáng tác không nhiều, nhưng các nhạc phẩm của ông đều giá trị nghệ thuật cao, với giai điệu và lời ca trau truốt, nhiều hình ảnh đẹp. Trong những tác phẩm của Lê Trọng Nguyễn, nổi tiếng hơn cả là bản Nắng chiều, được ông sáng tác vào năm 1952. Nhạc phẩm này không chỉ nổi tiếng ở Việt Nam mà nó còn được biết tới nhiều ở Nhật Bản, Đài Loanvà ở Hồng Kông với tên Bản tình ca Việt Nam. Nắng chiều cũng là ca khúc trong bộ phim cùng tên năm 1971 của đạo diễn Lê Mộng Hoàng với sự tham gia diễn xuất của diễn viên nổi tiếng Thanh Nga.
     Trong một cuộc phỏng vấn, Lê Trọng Nguyễn đã nói: "Tôi viết bản đó ở Huế, thời gian sau khi bỏ vùng kháng chiến về thành... Tâm sự tôi trong bài Nắng chiều nó như thế này, kể anh nghe cho vui. Sau cuộc đảo chính của Nhật vào đêm 9 tháng 3 năm 45, có một gia đình công chức Nam triều từ Quy Nhơn chạy ra tạm trú ở Hội An, mà tôi cũng ở Hội An lúc đó. Gia đình đó có một người con gái. Tôi yêu người con gái ấy!"
Lê Trọng Nguyễn không chỉ là một nhạc sĩ, ông còn là một học giả uyên bác về âm nhạc, như lời nhận xét của Phạm Đình Chương, người bạn thân của ông.
[SỬA]TÁC PHẨM


Bến giang đầu (Nắng chiều 2)
Cánh nhạn bay qua
Cát biển (Hoàng hôn trên biển cả)
Chiều bên giáo đường
Chim chiều không tổ
Cung điện buồn
Dạ khúc
Đêm mưa bão
Đừng quên nhau
Hương một đêm trăng
Khi bóng đêm về
Lá rơi bên thềm
Let's come closer
Lời việt nữ
Màu tím hoàng hôn
Màu tím cuộc đời
Mộ khúc
Nắng chiều
Ngày mai trời lại sáng
Nguyện cầu
Nhìn biển bơ vơ
Nhớ thu Hà Nội
Sao đêm
Sóng Đà giang
Sóng nước viễn phương
Thuyền lãng tử
Tìm nơi em
Tình vui thôn trang
Trăng lại sáng
Vầng trán đau buồn

Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010

Bận rộn

Mấy hôm nay công việc nhiều, lại phải hỗ trợ cho cái ông Phiến Trúc làm blog cho lớp. Thêm nữa là internet ở phòng trọ thế nào mà chẳng truy cập blogspot được như mong muốn. Lúc được lúc chẳng được
Vậy nên chẳng chăm sóc được cho blog tí tẹo nào.
Buồn thật, máy tính bị hỏng. Hôm trước nhờ người ta sửa mãi cũng chưa xong, tạm thời chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi trên công ty mà thôi.

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Lại lại lại buồn . . .

     Buồn ư ? . . .
     Đúng vậy, buồn ... buồn rất nhiều bởi cuộc sống bủa vây bao nhiêu nỗi khó khăn, mình đã vượt qua biết bao trở ngại, để rồi vẫn tự hiểu rằng "vẫn còn rất nhiều khó khăn hơn nữa". Đời người như một lần chinh phục đỉnh núi cao vời vợi, rồi xuống núi khi tuổi đã về chiều, 
Xem tiếp. . .

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Giới thiệu Sign - Một chuyện tình đẹp

    Chuyện phim chỉ vỏn vẹn trong 12 phút, nhưng lại lôi cuốn người xem theo cung bậc cảm cúc của nhân vật, đặc biệt ở  sự diễn xuất của nam diễn viên chính. Dường như tình tình yêu là cứu cánh cho cuộc sống nhàm chán của một nhân viên văn phòng như anh, với những công việc lặp lại nhàm chán.
    Là một bộ phim ngắn, tôi nghĩ không nên diễn tả quá nhiều nhiều cho bạn đọc, vì phần còn lại phải dành cho các bạn cùng khám phá, nếu các bạn đã từng xem thì cũng đáng để xem lại một lần nữa lắm chứ?
    Chúc bạn vui vẻ ?

Xem phim ngay tại đây. . .

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

làm một cô bé phải buồn !

         Mình cảm thấy thật tệ lắm lắm, sao mình lại làm một cô gái đáng yêu buồn vì mình chứ, mặc dù nàng đã nói là không hề buồn, không hề giận mình một tí nào cả, vậy mà có điều gì đó chẳng tha thứ cho bản thân mình, khiến mình không yên.
Xem tiếp . . .

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Viết một bài thật khó

     Bởi cái tính cầu toàn của mình, hay bởi lý do gì nhỉ?
     Trong blog hiện có rất nhiều bài nháp, có những bài dang dở, và cả những bài đã hoàn thành, nhưng vì một lý do nào đó không vừa ý, nên không đăng lên cho mọi người xem.
Xem tiếp . . .

Cà phê sáng nay !!!

Có lẽ trong cuộc sống quá bận rộn này, đôi khi người ta coi trọng cái đẹp hình thức đến ghê rợn.
Người ta ai cũng muốn làm đẹp, các cô thì muốn buổi sáng khi thức dậy, mọi người thấy mình mặc một chiếc áo đẹp trong quán cafe, được chú ý là niềm hạnh phúc của quý cô.

Các anh thì tô điểm bằng đủ hình dạng, áo phông in những hình ảnh gây sốc, quần Jean rách gối, nhằm tăng sức thu hút và sự chú ý. Sốc hơn nữa thì đeo khuyên tai, chơi một kiểu tóc kỳ cục, để khi nhìn vào có thể nhận ra họ là một tay chơi.

Nhưng cũng có người cố gắng ra vẻ trí thức, chăm chăm nhìn vào laptop, thò thò, chọt chọt, lâu lâu lại vuốt vuốt. Có kẻ thì thích phong cách lãng du, phong trần. Người ta thích cho người mọi người thấy họ khác biệt, họ ít nhất cũng thuộc một đẳng cấp nào đó trong xã hội. Ai cũng thích ba hoa lên, phô bày một kho tàng hiểu biết, nào là bóng đá, thời trang , thành tích ăn chơi, và cả trăm món hàng độc khác ... cốt là để người nghe trầm trồ hay cảm thấy kính nể, thấy được cái "trình" của mình.

Tôi chẳng phản đối chút nào về cái "gu" ăn mặc hay cái quyền được thể hiện mình của mọi người, bởi ai cũng có mỹ cảm riêng để cảm nhận cái đẹp của mình. Nhưng cái tôi muốn nói là ai cũng muốn tô đẹp bản thân của mình, mà ai bảo xã hội chuộng cái đẹp làm gì...
                                                                                                 (Còn nữa ...)
-------------------------------------------------------------------------
Bài viết này hơi đả kích, mình đã viết hết nhưng còn nữa hay không còn tùy vào phản ứng của người đọc.

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

Ngồi một chỗ ...

Chỉ ngồi một chỗ (đôi khi có xoay đi xoay lại), nhìn và gõ bàn phím.Một công việc theo như mình thấy là nhẹ nhàng như vậy, mà lại cần nhiều năng lượng hơn bình thường. Buổi sáng ăn 1 tô bún thế mà khoản 10h30 là thấy đói rồi, nếu muốn đủ sức làm việc đến 12h trưa (lúc đó mới ăn cơm) thì phải ăn kèm 1 ổ bánh mỳ không nữa. Mình tưởng ăn 1 tô xôi nhỏ là đủ, vậy mà cũng không là gì.
    Từ lúc đi làm đến giờ, thấy việc ăn buổi sáng không đơn giản chút nào, không như lúc  trước, 8 rưỡi hay 9h ra ăn qua loa  thứ gì đó là được, một dĩa xôi, một ổ bánh mỳ là ổn. Mặc dù là mình vận động cũng như khi đi làm thôi, và có phần nhiều hơn nữa. Vậy mà bây giờ buổi sáng phải chọn ăn món gì cho đủ năng lượng. Có lẽ do mình ăn quá sớm, từ lúc 6h30 là phải đi ăn rồi.

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Trả lời em cô bé hạt tiêu!

Hãy yêu thời đại của chúng ta
                    (Trả lời em cô bé hạt tiêu!)
Các bạn thấy nhớ mùi khói bếp không? khói toả lên mái nhà tranh mỗi buổi chiều đi học về, chợt nghe mùi khói lòng lại mừng rơn.
Các bạn thấy nhớ cô em cùng đi học không? chân mang đôi dép nhựa tôi cõng em qua chỗ lội, em nũng nịu
"anh đi chầm chậm thôi!"
...
Tôi cũng thế, tôi nhớ nhiều lắm,
nhớ xe đạp đi nghêu ngao lúc tan trường,
con đường đất,
Trật sên hai anh bạn cùng giúp.

Nhớ dép nhựa trượt té mỗi mùa mưa
Đường đi học, dường như sao khó quá...
...

Tôi thấy tiếc nhiều lắm, tiếc cây vú sữa ngọt ngào, tiếc hàng rào chè xanh che vách lá, ta trách móc sao thời gian trôi nhanh quá, dĩ vãng ngọt ngào trên cánh đồng mỗi buổi chiều, những cánh diều phấp phơ trong ngọn gió đã trở thành những gì khô khan chát chúa, bê tông và cốt thép, khói bụi ngờm ngợm mỗi buổi chiều. Nhưng xã hội phải đi lên chính là quy luật cuộc sống, có rất nhiều bạn trẻ cũng trăn trở như tôi.
Mọi người thấy cuộc sống ngày hôm nay không đẹp bằng ngày xưa, nhưng ngày sau nữa có thể ta sẽ thấy tiếc ngày hôm nay.

Người Nhật khi sang Việt Nam cũng thấy bồi hồi như trở về chính đất nước của họ mấy mươi năm trước, thấy tiếc và nhớ về một thời đại đẹp đẽ của họ, một thời đại mà họ cho rằng đất nước phải gồng mình sau chiến tranh.
Đất nước của chúng ta cũng đang chiến đấu với nhiều mối đe doạ chứ không quá thanh bình như vẻ bề ngoài của nó. Hãy mở toan cánh cửa trong căn phòng ấm áp của bạn để nhìn thấy ngoài kia, một thế giới khác hơn, có lẽ các bạn đang phải nỗ lực học tập nhiều nhưng rồi khi đó cũng sẽ đến thôi...

Chưa thấy được cái đẹp trong cuộc sống này, là bởi chúng ta thường sống trong những giây phút đẹp đẽ nhưng mãi đến mươi năm sau mới nhận ra. Con người là vậy, chỉ khi vụt mất mới thấy tiếc. Khi có trong tay, ta chẳng nhận ra hạnh phúc của mình. Đừng hỏi vì sao, ta hãy cố gắng sống trong thời đại của mình, rồi bạn cũng sẽ kể cho con bạn nghe về thời đại của mình thôi. Bạn sẽ ngẩn mặt lên tự hào và nói rằng :

"Con trai à, mấy mươi năm trước, ta đã sống gian khổ hơn con nhiều, nhưng cuộc sống vẫn đẹp biết mấy !"




Đừng quên đính kèm tên tác giả nếu các bạn sử dụng lại bài viết nhé (Leinad Savihc | daniel.chivas@zing.vn)

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Một khoảnh khắc

Một bức ảnh chụp từ Webcam của laptop.
Bình thường cũng không chắc là mình chụp được bức ảnh đẹp thế này. Chỉ là một khoảnh khắc may mắn hihi

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

Nhớ cảnh cũ

Tôi xa quê từ nhỏ, đến năm lớp 9 mới trở về lại định cư ở Hội An. Suốt khoản thời gian tuổi thơ, mỗi lần đến hè lại được về quê một lần. Trong suy nghĩ lúc đó, quê hương thật đẹp, lối đi thường có những hàng cau, hàng dừa hai bên . . . nhà cửa lưa thưa, ai cũng có vườn, nhà gạch mái ngói, trước nhà có một khoản sân rộng, mỗi buổi chiều, khói bếp lên hun hút, sao mà thèm và nhớ quá. Thuở đó rất thịnh hành cách trồng hàng rào chè trước nhà, đi trên đường đất, thường thấy những ngôi nhà ngói có phòng lồi, một ô cửa sổ tròn tròn rất ngây thơ, . ... để lại một ấn tượng rất đẹp trong lòng.
Thời gian trôi qua, xu hướng đô thị hóa càng mạnh, nhà cửa đồng loạt được thay đổi theo kiến trúc mới, thay thế dần những kiểu cũ, hàng rào chè đần được thay bằng hàng rào gỗ, hàng rào lưới, hay dây leo, có hoa rau muống màu hồng, màu tím. Nhà ngói thay đổi cho phù hợp với kiểu cửa chính bằng sắt và kính, cửa sổ được thay thể bằng vật liệu hiện đại hơn thay cho cửa sổ tròn quét vôi như ngày xưa.
Còn nhớ lúc nhỏ, mỗi lần bắn bi trong nhà bị lọt xuống lỗ của những viên gạch là không thể nào lấy lên được, bây giờ dùng gạch men cả rồi, người ta đi chân trần vào nhà chứ đâu mang dép vào nhà như ngày xưa. Duy chỉ có nhà tôi, khách vào nhà ngại ngùng bỏ dép, nhưng đều được khuyên mang dép vào, cái nền nhà bây giờ, là trát xi măng lại trên cái nền gạch cũ.
Tất cả đều hiện đại hơn, tiện nghi hơn, người ta có cả xe máy, tivi LCD cỡ lớn, tủ lạnh, máy giặt, đường bê tông sạch sẽ . . . có tất cả ... nhưng mất một thứ rất đẹp trong lòng, mất đi một hương vị xa xưa nghe ngọt ngào lắm trong tâm hồn. Một hương vị khó tả mà mỗi độ tết về ta lại thấy thiếu, thấy buồn khô khan như đi giữa thành phố thiếu cây xanh. Phải chăng là thiếu cái thân tình của người hàng xóm?
Cái giậu thưa, tôi qua thăm anh mấy khi, xin một điếu thuốc, một ngọn lửa, nay bỗng thành một bức tường lớn, đôi cánh cổng sắt hoành tráng màu đen, thiếp hoa văn nhụ vàng, và cả căn nhà bên trong đẹp đẽ, đổ mấy lớp bê tông khỏe khoắn, vậy mà sao trong lòng nghe cách ngăn vời vợi, gần thế mà lại xa xôi, đủ đầy mà lạnh lẽo như cái giá lạnh của bức tường kia vậy. Ôi buồn . . .

... rồi hôm trước, tôi vô tình lại đi lạc vào một nơi khá lạ ở Hội An, cứ bỡ ngỡ, tưởng mình đã đi lạc về 20 năm trước, chẳng biết do họ không muốn thay đổi hay vì chưa đủ điều kiện kinh tế, nhưng khu dân cư ở đó vẫn giữ nguyên cảnh vật như xưa. Một nét đẹp chân quê khó tả . . . thấy tiếc cảnh cũ, ngậm ngùi tặng bạn đọc mấy bức ảnh Hội An xưa. Thôi thì bởi ta là người Hội An, vẫn yêu Hội An như thuở nào, dù mỗi buổi chiều không còn được ngắm những cánh hoa vàng rụng ven sông như ngày ấy nữa, nhưng biết đâu ngày mai, và ngày sau nữa, sự vật sẽ đổi khác hơn hôm nay. Biết đâu khi ta tóc đã bạc, tuổi già nua muốn tìm một nơi an nghỉ như hôm nay mà không tìm thấy.

Chợ Hội An
Chợ Hội An









         



Đường Hoàng Diệu















--------------------------------------------------------------
Các bạn thân mến
Nếu viết về Hội An, đừng quên đề nhãn bài viết(Tag) là Hội An nhé, điều đó sẽ giúp khách du lịch dễ tìm được bài viết của bạn khi google. Sẽ giúp cho ngành du lịch Hội An nữa. Chúc các bạn vui vẻ.

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Tôi sẽ cô đơn trên cõi đời này


   Tôi cũng như các bạn, ... đã nghe nhiều bản nhạc hay, những bản nhạc Trịnh với giai điệu và ca từ đẹp đẽ. Hay như tôi yêu những bản nhạc hòa tấu, những bản nhạc cổ điển không lời nhẹ nhàng, nhưng sâu lắng như hiểu được tâm hồn người.
       Nhưng chỉ một thứ âm nhạc duy nhất luôn làm tôi xúc động . . . cho dù đã nghe bao nhiêu lần.
       Đó là những bài hát về mẹ, phải chăng những bài hát ấy luôn viết lên bằng những ca từ chân thành nhất về lòng mẹ, những cảm xúc đẹp nhất về tình mẹ.
       Tôi muốn khóc lên bởi tình yêu của mẹ là thứ tình cảm lớn nhất mà tôi nhận được trên đời này, vậy thì tôi sẽ tìm đâu một tình yêu như thế, khi đấng sinh thành rồi sẽ qua đời.
       Tôi còn nhớ gần 20 năm trước, bàn tay mẹ mềm mại và mượt mà chải tóc cho tôi, nay thì bàn tay mẹ đã khô đi và chai sạm, ngón tay nứt nẻ đó vẫn dịu dàng đặt chiếc lượt lên đầu tôi, một thằng con trai 24 tuổi. Tôi thấy mình, chính là người đã làm cho mẹ khổ đau nhiều hơn, già nua và đau ốm.

       Tôi muốn khóc, bởi tôi là một đứa con trai chưa biết làm gì cho nỗi khổ đau của mẹ. Nhìn mẹ trong cơn đau mà mình bất lực, phải chăng tôi vô dụng như vậy sao?
       Câu hát "Lòng mẹ thương con như vầng trăng tròn", nhưng tôi thương mẹ được bao nhiêu?
       Tôi sợ lắm, sợ lắm khi một bông hồng trắng sẽ đeo trên ngực, lúc tôi đã kiếm được nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, vậy thì tất cả còn có ý nghĩa gì nữa.
       Thời gian không thể chờ đợi tôi, ... mẹ cũng không thể chờ đợi tôi .
       Và các bạn nữa , các bạn hãy nhớ, người đã ban cho các bạn điều ước đầu tiên trên cuộc đời này.
       ... điều ước được sống. Phải chăng bạn đã quên đi điều ước đó? Đếm lại những món quà mình nhận được trong đời, nhưng chưa ai từng tặng tôi một món quà lớn hơn thế.

      Vì thế, những ai đi xa, đừng tiếc thời giờ về thăm mẹ, bởi khi mẹ mất đi rồi, bạn sẽ ao ước được gặp mẹ, nhưng đó là điều không bao giờ có thể, và sẽ có lúc bạn trở về ...
       ... chỉ còn lại một bàn thờ lạnh lẽo.
      Hãy nhớ lại tuổi thơ, lúc nhỏ bạn sợ mẹ đánh, nhưng rồi sẽ có lúc bạn ao ước được mẹ đánh, đánh thật nhiều, thật đau mà không thể ... cái roi ấy, nếu vẫn còn thì hãy giữ lại nhé.
      Vốn dĩ chúng ta, ai cũng có thể mất đi một thứ gì đó trên đời này, nhưng nếu phải mất mẹ, lại là một mất mát quá lớn. Cho dù bạn bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, khi còn mẹ, nghĩa là bạn vẫn như một đứa trẻ, được mẹ dõi theo từng bước đi tập tễnh. Nhưng khi  đấng sinh thành đã ra đi, nghĩa là bạn phải một mình cô đơn đi trên cõi đời này.
     Cô đơn trên cõi đời này ... bạn chắc chắn cũng sẽ cô đơn trên cõi đời này ... ... ... ... ...

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Tôi ơi đừng tuyệt vọng

       Hôm nay lại nghe tôi ơi đừng tuyệt vọng, bài hát như đưa tôi phân thân thành một người thứ hai, tự an ủi bản thân mình, vỗ về những nơi sâu kín nhất trong tâm hồn, những nơi đau khổ chưa ai một lần đặt chân tới.
        Nhưng chính vì lẽ đó, "Tôi ơi đừng tuyệt vọng" là một tuyệt tác âm nhạc, tôi chưa từng nghe một bản nhạc nào khác có thể làm điều đó, chẳng có ai hiểu rõ nỗi đau khổ của anh ta hơn chính anh ta, đôi khi trong cuộc sống ta có những nỗi buồn thầm lặng, không ai hiểu được và có thể không thể chia sẻ cho ai. Tôi ơi đừng tuyệt vọng cho ta đứng từ một thế giới khác nhìn lại chính bản thân mình, nhìn thấy một trái tim đau khổ, rồi đặt một tay lên vai mình và thốt lên rằng "Tôi ơi đừng tuyệt vọng".
      

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Đi đến tận cùng của vòng xoắn ốc

Ôi buồn, đời người và những ngày tháng chạy theo vòng xoắn ốc vô tận. Chạy theo những giá trị vật chất như một cơn bão đã cuốn ta đi. Ta đi theo, cả thế giới cũng đi theo.Ta đi và trên con đường ấy sẽ dắt tay thêm những người thân, các con và vợ. Đi đến tận cùng của vòng xoắn ốc ấy, ta thấy cuộc đời đã hữu hạn, nhìn lại đời mình, ta đã làm gì, một đời của ta có ý nghĩa bằng gì, một đời của ta đã để lại điều gì.

Và khi cái chết sắp diễn ra,ta xin đặt những bức thư tình của tuổi trẻ bên cạnh. Hãy vén bức màn đầy ánh nắng chói chang giúp ta, để lần cuối cùng được nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ, bầu trời xanh và những đám mây nhẹ nhàng đưa tiễn những hơi thở cuối cùng. Cho ta thấy màu xanh của lá cây và tiếng chim hót lần cuối trong đời. Ta muốn nói tha  thứ cho tất cả những ai đã làm ta đau đớn và tặng cho những người yêu thương một nụ cười  nhẹ nhàng.


Khi cái chết đã diễn ra, xin hãy mở bản nhạc buồn và lãng mạng nhất trên thế gian này. Hãy rải những bài thơ trong đám tang của ta và thay vì mua tiền giấy, hãy để mọi người biết rằng ... một tâm hồn đẹp đã vĩnh biệt thế gian này.

Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010

Lại buồn (ẩn nội dung)

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Một lời hứa!

       Cách đây 3 năm mình đã có một lời thề, nhưng không phải là thề với bất cứ ai, mà là tự thề với mình. Vì vậy nếu thất hứa thì cũng chẳng sao cả.
       ... Mình thề là sẽ "không bao giờ đánh bài nữa"...
       ... giận bạn nên mới thề như vậy, mặc dù lần đó chỉ chơi bài cho vui, không phải là chơi ăn tền hay ăn bất cứ thứ gì. Giận bạn vì bạn đem mánh khóe ra giở với mình, nên sinh ra lời thề như vậy. Nhưng chính vì cá tính quyết liệt nên mình vẫn giữ lời thề đó cho đến bây giờ và có thể là mãi mãi.
      Vừa mới đây là gặp một trường hợp tương tự. Nên nhân đây cũng chia sẻ chút ít suy tư để mọi người hưởng ứng và cùng ngẫm nghĩ.
      Chơi bài... cho dù chỉ là để đốt thời gian hay là để giải trí thì vẫn mang tính chất hơn thua. Hơn thì hả hê, nhưng thua thì không ai chịu, trong cuộc sống vốn cũng không ai chịu thua người khác, thua thì lại cho là nhục, ít nhất cũng cảm thấy cay cú. Từ đó lại có những lời lẽ sát phạt nhau, nặng hơn là xúc phạm . . . rồi dẫn tới to tiếng, nóng nảy. Dẫn tới một loạt hành động ngu ngốc.
        Kết thúc thì không ai chiệu nhận lỗi. Sĩ diện còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần mấy đồng bạc lẻ trong ván bài. Sức mẻ tình bạn, thử hỏi một ván bài có đáng sinh sự như vậy chăng?
       Với quan điểm lớn nhất của mình là "không hơn thua với bạn bè".Vì vậy mọi người đừng giận khi mình từ chối chơi một ván bài, dẫu cho chỉ chơi bài cho vui, không hề ăn tiền.

Kỷ niệm nhỏ

        Lúc nhỏ mình thật là ngốc. Không biết xăng là gì, càng không biết xăng có thể cháy nổ.
        Thấy ba mình mở nắp thùng xăng chiếc xe máy, mình cũng bắt chước mở ra xem. Không ngờ nhìn vô thấy tối thui, loáng thoáng thấy có nước ở trong. Lạ quá bèn bật hộp quẹt lên xem, nhưng cũng không rõ, lại đưa vào gần rồi ghé sát vào nhìn.
        Bất ngờ thùng xăng vụt lại vụt lên một cái, lửa phực lên nhanh không thể tưởng. Mình chỉ kịp nhắm mắt lại, cuối cùng nhìn cái mặt mình lúc đó tức cười ơi là tức cười luôn. Lông mày, lông mi không còn sợi nào, cái mặt vừa đen, vừa khét. Cũng may là nhảy ra ngay nên không bị phỏng.

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Hoa văn cách điệu

Mình cần tìm nhiều hình ảnh vẽ hoa văn cách điệu. Nếu bạn nào có thì giúp mình với . . .

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

..."Buồn" có bị lây ?

             Sao tự nhiên mình cảm thấy buồn, buồn một cách vu vơ, chẳng có lý do  gì để buồn... Phải chẳng do thằng bạn mình mới chia tay với người yêu, phải chăng do mình đọc một cuốn truyện buồn.
            Nhưng mình thích nỗi buồn kiểu đó, dường như đó là nỗi buồn của nghệ sĩ...

Được tặng quà . . .

Được Vân tặng quà, thật là bất ngờ . . . Mình rất thích được tặng sách. Mình cũng tặng lại Vân một quyển sách nhỏ. Nhưng theo mình đó cũng là quyển sách hay. Đọc xong cứ nghĩ mãi về tình cảm của nhân vật nam chính "Trizegov " . . .


Anh ta yêu một cách si mê, nhưng cố phủ nhận sự tình yêu của mình, phủ nhận rằng mình đang say đắm Kira, anh chỉ xem kira như một người mình thích, một người phụ nữ tầm thường, nhưng trái tim anh thì ngược lại, cuồng si và đầy ghen tuông. Trizegov ngoại tình là bởi cuộc sống đưa đẩy và không thể cưỡng lại được. Cả nhận vật chính cũng không muốn chấp nhận rằng mình là một người ngoại tình, một kẻ lừa dối. Đấu tranh nội tâm giữa tình yêu mãnh liệt và một bên muốn rũ bỏ . Lời cầu hôn nghiệt ngã của một người đàn ông còn dẫn đến sự giằng xé trong tim anh, một bên là sự ích kỷ và cơ hội hôn nhân có thể là cuối cùng trong đời người phụ nữ anh yêu thương  ...v.v . Nhưng khi không thể chiến thắng được sự đau khổ trong lòng, anh làm tất cả theo bản năng của mình. "... Chỉ cần có vậy thôi, ngoài ra anh không thiết một thứ gì khác trên đời – được vùi đầu vào gối của cô, cảm thấy da thịt và hơi ấm của cô. Anh không nghe thấy anh đã kể những gì và như thế nào, anh chỉ nhớ mãi một điều là anh nhắc đi nhắc lại rằng anh không nên sống nữa, không thể sống và sống chẳng để làm gì " . . . .

Cảm ơn Vân nhé, hy vọng là Vân sẽ thích cuốn sách mình tặng. Trò chuyện với Vân cũng thích, hy vọng sau này Vân và Bảo sẽ là bạn tốt và thân thiết dài lâu. . .