Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

chẳng nhớ ...

Chẳng nhớ từ bao lâu nữa, con mắt đau của mình ...
Cứ kéo dài mang theo nỗi buồn của mình vào cuộc đời, biết bao nhiêu phiền muộn, biết bao nhiêu lần cái cảm giác khổ đau cứ theo đuổi trong lòng ...
Muốn viết ra thật nhiều, và mong có một ai đó trên thế giới hiểu được, rốt cuộc mình đã không viết điều gì mà giấu tất cả ở lại với riêng mình ...
Uh, thì nỗi đau của thân xác vẫn còn đó, mình vẫn chấp nhận và mỗi buổi sáng cố gắng tươi cười với cuộc đời, nhưng đôi khi cứ cười mãi một mình cũng chẳng khá gì hơn, tự thấy cuộc sống này của mình thật  cô đơn, dĩ nhiên là có rất nhiều những người tốt chung quanh, nhưng giữa chúng ta luôn có những trở ngại vô hình.
Có thể đi gặp bạn ở xa vào một buổi chiều nào đó ư ? mình cần một người bạn thân luôn ở bên cạnh, chia sẻ và hiểu được nhau, điều này thật khó làm sao? Tự trách mình không giúp được phần nào tinh thần cho bạn bè, và tự trách mình cũng không đủ tốt để có nhiều bạn bè bên cạnh.

Viết ra đây .. vu vơ mà thôi.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Thơ riêng ...

Bốn mươi đi, hai mươi ở lại ... không về
Còn một chút tình dài lê thê
Gió mưa hai mùa chân không mỏi
Bốn mươi đi, hai mươi ở lại ... không về

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

... một cơn mưa

Bên ngoài rả rích mưa, ô cửa kính của phố cổ văng vẳng khúc nhạc rainbow bridge, những cơn gió se lạnh làm phất phơ những chiếc áo mưa đủ màu sắc, có người vội đi, có người bước thật chậm, riêng tôi ngồi ngắm những hạt mưa đang chìm vào một buổi chiều hiu quạnh.
Ôi trái tim này lặng lẽ quá ... có lẽ chẳng phải cuộc đời đã bình yên, mà bởi tôi đang đứng giữa nỗi khổ đau và hạnh phúc, giữa mùa thu và mùa đông, giữa ánh sáng và màn đêm, giữa tôi và cơn mưa bên ngoài.
 Mong cho chút se lạnh sẽ ghi cảm xúc này vào thành một kỷ niệm xa xôi. Chờ nhé ... Bảo ơi, anh đừng buồn, đừng luyến tiếc nhiều nếu có một lần nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể nào trở lại hôm nay được nữa.

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Hướng Dương ! ... em là của một người khác ...

"Ôi nhân loại ... mặt trời trong tôi "

Phải ... tôi vẫn thường hay ngâm nga câu hát đó ... nhưng sự thật phũ phàng rằng em không phải là Hoa Hướng Dương của tôi, và tôi cũng không là mặt trời trong em.
Với tôi, em thuộc về một thế giới nào khác, hỗn loạn và ưu phiền ...
Và em, thế giới của tôi thật tẻ nhạt và quá xa vời ...
Chẳng bao giờ ta đến được phía cuối con đường, phải không em?

Vì ta ... không sống chung cùng một thế giới .

Hướng Dương ơi ... chào em!

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Mừng tuổi Trâm

Mình tự thấy sự rẻ rúng trên cuộc đời này giữa con người và con người, bằng những cách nghĩ khác nhau, người ta phải xa cách nhau. Nhưng dù gì đi nữa, luôn có sợi dây vô hình của tạo hóa ban cho mỗi con người đứng lẻ loi trên đời này, và bằng cách chìa tay ra cho nhau, họ có thể đến bên nhau ...

Vui đi Trâm nhé, đêm nay là sinh nhật Trâm, dù rằng ở tuổi Trâm có khi không còn dám mong được so sánh mình bằng một bông hoa xinh nữa, nhưng ta phải chấp nhận mình như một bông hoa khi ta đã tồn tại như vậy giữa đời này. Sao ta phải nhìn đời mình như một loài cỏ dại, hay là loài thú dữ phải không Trâm?

Tuổi Trâm đẹp như nụ cười dịu dàng, và hãy cứ tung tăng trong những chiếc váy mới, tung tăng trong những tháng ngày hè đáng nhớ này đi, đừng ngại ngùng nha "cô bé", "biết đâu cô sẽ chào tôi đi vào một ngày không xa xôi"?

Dù đêm nay không ai đến với Trâm bằng những loài hoa, bằng những món quà như mọi khi, nhưng bằng thứ bánh kem ngọt ngào hơn cả, chính là lòng mong mỏi muốn nối tay nhau của mọi người. Ai cũng phải lớn lên và vươn những cành lá cô quạnh vào lòng mình, thế nhưng ta đâu muốn cả cuộc đời này đơn độc, phải không Trâm?


Trâm và Biển ... đêm nay sẽ còn nối dài vào đêm sau, nối dài vào tóc Trâm, nối dài vào mong ước cho Trâm thêm đẹp và dịu dàng ...



 Chúc Trâm tuổi mới thêm nhiều bạn bè và ngày càng thắm thiết ...

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Bỗng thấy mình ... chẳng nhớ nỗi một con đường.

Mình thật sự không nhớ đây là con đường nào nữa, chỉ nhớ là một con đường rất mát và ... rất Huế. Dù sao cũng là một kỷ niệm khó quên.

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Ôi ... vô tội ...

"Viết cho con ... khi con cảm thấy lòng mình không thể tha thứ cho một ai ..."

Có những người trên đời này suốt đời cống hiến cho một việc là phán xét một người rằng mang tội hay vô tội. Nhưng con trai à, đâu phải chỉ có thẩm phán mới thường hay làm điều đó, mà chính con hay chính những người xung quanh con vẫn thường hay phán xét một người rằng vô tội và có tội, một sự phân biệt phũ phàng đó, con có biết không ?

Hôm nay cũng một buổi trưa như mọi ngày, cha đã đi ăn cơm trưa với mọi người, cha oán trách mọi thứ trên bàn ăn thật tệ, cha muốn nói cho bà chủ quán biết rằng điều đó thật sự là rất đáng trách, vậy mà sau khi về, nhìn thấy đôi mắt ông chồng người bán cơm, cái ánh mắt vui vẻ từ dưới chân cầu thang nhìn lên cha, một nụ cười đằng sau những giọt mồ hôi mệt nhoài cùng với một tô cơm cầm trên tay, chính ánh mắt vừa vui, vừa u buồn ấy làm cha chẳng còn lời nào để chê trách nữa.

Con trai của cha, một chàng trai nước Việt, hãy nhớ trong con rằng đừng giữ lòng oán trách ai quá lâu, dù là một người có tội, và hãy gắng tha thứ cho những người cùng sống chung trong cuộc đời nhiều khổ đau này. Khi con chưa tha thứ cho một người có tội, nghĩa là con chưa tha thứ cho con, điều này chỉ khiến cho lòng con mệt nhoài, mệt mỏi trong hàng trăm ngàn tội lỗi của loài người. Lòng bao dung trên đời này rất cần thiết đó  ... con biết không?
Cả con nữa, con phải làm một điều rằng : Thấy được tội lỗi, thấy được con đường si mê, và cuối cùng là thấy biết ơn đời đã tha thứ cho mình ... hãy gắng lên con trai nhé!

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Tạ ơn ...

     Chẳng hiểu vì lý do gì nữa, cả buổi sáng mình chỉ cắm tai nghe mỗi một bài hát, hát rồi, hát đi, hát lại bao nhiêu lần ... rốt cuộc mình là loại người gì mà không biết chán. Mà có lẽ đâu phải chỉ hôm nay, mình đã nghe bài "Tạ ơn" này từ mấy ngày nay rồi.
     Càng nghe, mình càng cảm thấy như Trịnh Công Sơn tài hoa đã viết tác phẩm này dành riêng cho mình, từng lời ca, từng khúc nhạc cứ mang nỗi u buồn của một mối tình huyền thoại. Đúng thế, đối với trái tim một người nghệ sĩ, mối tình đẹp của chính mình hiển nhiên trở thành một huyền thoại trong đời.
     Buổi sáng vừa mới đặt chân vào công ty mình đã ngâm nga bài hát này, chẳng biết giọng ca truyền cảm thế nào mà mấy ông đồng nghiệp tranh nhau head phone để bật bản nhạc này lên nghe. Mà cũng lạ, lần nào cũng thế, mỗi lần mình hát là có người hứng chí hát theo, hoặc lại mượn head phone để nghe bài hát đó.
     Có lẽ bởi những bài mình hay hát thường gợi nhớ nỗi buồn, gợi nhớ kỷ niệm, gợi nhiều tâm trạng của phận người, mà hát lại chính là phương thức tự chia sẻ cho mình, chia sẻ cho những nỗi buồn và tâm trạng vốn đã giấu kín hoặc chưa có người lắng nghe.
     Dù thế nào chăng nữa mình cũng đã vô tình gửi lời chia sẻ với mọi người. Và cũng xin tạ ơn một người con gái, người đã tặng cho mình những nỗi buồn lãng mạn, xin cảm ơn em, nếu em không đến, anh cũng chỉ là một kẻ tầm thường, không có hồn thơ, không có cảm xúc để viết nên những điều này. Dù đến rồi đi, anh cũng xin tạ ơn một mối tình,  ngọt ngào và ngây thơ ...
     Ôi mênh mông tháng ngày vắng em ... tình như lá bỗng vàng bỗng xanh, ...

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Sinh nhật bé Na!

Mừng sinh nhật bé Na ... anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ... vậy mà cô bé con dễ thương và "cute" ngày nào nay đã trở thành một cô thiếu nữ xinh tươi. Hãy cố gắng giữ lấy tâm hồn trong sáng và mong manh của tuổi 18 em nhé, tuổi đẹp người con gái như một thoáng gió thầm, ta biết rằng thời gian chẳng bao giờ trở lại, nên em hãy giữ thật nhiều kỷ niệm đẹp cho mình, cho những chuỗi ngày mà một người phụ nữ chẳng bao giờ quên. Chúc em một tuổi đời đáng nhớ.

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

Hãy giữ hồn thơ luôn bên anh!

                                           (Tặng Phiến Trúc)

       Sáng nay anh bạn đăng một loạt bài viết mới, đã bao lâu rồi nhỉ ... có lẽ phải rất lâu mới có dịp đọc bài viết mới của ông nhà thơ này ... mà thật ra cũng là mấy bài thơ cũ, thằng bạn thân như mình thì đã từng đọc biết bao lần rồi chứ?

      Mình vốn yêu quý những người có tâm hồn đẹp, sống trên cõi đời này, dù là ở nơi nào đi chăng nữa, dù chỉ là một anh thợ hàn, hay cô nàng công nhân bình thường, thì một tâm hồn để viết nên thi thơ là điều vô cùng cao quý, một thứ tài sản mà chẳng phải ai cũng dễ dàng có được ... anh bạn tôi cũng thế, nhưng anh cũng như bao người nghệ sĩ trên đời này, sống trong hai thế giới nhiều ngăn cách, ở một nơi là cuộc sống nhiều khó khăn bon chen, và một nơi trong một thế giới của tâm hồn nghệ sĩ.
Nhưng dù gì đi chăng nữa, hãy cố gắng giữ hồn thơ luôn bên anh, trong những cuộc bon chen ấy, có khi anh mệt mỏi, anh sẽ ngủ một giấc say yên bình, nhưng khi tâm hồn anh nặng trĩu, thì hãy trút bỏ những ưu tư vào những bài thơ ... dẫu biết là thật khó, nhưng dẫu sao trút bỏ tâm trạng để rồi tiếp tục cố gắng và phấn đấu với cuộc đời này, càng giữ nỗi buồn trong lòng, ta càng thấy nặng trĩu hơn, mà thử hỏi trên thế gian này, có ai hiểu anh hơn thơ của anh nữa ?

      Cảm xúc sẽ không đến khi ta mãi ngao du trong thế giới mà đồng tiền đủ sức giết chết mọi lý lẽ, hãy đứng bên ngoài thế giới ấy và cảm nhận bằng một trái tim thi nhân, hãy nhìn nỗi khổ đau của nhân loại và nỗi đau trong chính anh. Chẳng phải anh vẫn thường nhớ về một mối tình đó sao? mỗi bài thơ anh viết là anh đã trở về với thế giới thi nhân, tâm hồn anh nhẹ như thinh không, anh tạm quên mọi quang gánh của cuộc đời, và anh cho phép tâm hồn mình làm điều đó, nhưng cũng chỉ chính anh mới cho phép mình mặc kệ mọi kế hoạch và mục tiêu hiện tại. Chỉ chính anh mới mua được một vé lên con tàu về hồn thơ, hãy nhớ Phiến Trúc nhé, chỉ chính anh mà thôi ...

Xin chúc Phiến Trúc mỗi ngày một bài thơ, để gửi vào đời, để gửi lời yêu cho trái tim thi nhân của anh.

Về phòng trọ

Trở về phòng trọ ... thân xác rã rời, tâm trạng bỗng nhiên trầm buồn kỳ lạ, cứ như đã có ai vừa ném mình vào vực sâu,  bóng đêm dày đặc giữa căn phòng quạnh vắng ...
Có lẽ mình về đây để thăm căn phòng trọ thân quen chứ không như một kẻ thuê phòng trọ tìm nơi trú chân, để rồi gắng bó qua những chuỗi ngày dài mưa nắng. Với căn phòng này, mình chỉ là kẻ đa tình ghé thăm cô gái nhỏ, một tháng đôi lần, cô em vẫn chờ đợi dù với mình chỉ tồn tại một trái tim hững hờ và ghẻ lạnh.

Rốt cuộc là đêm nay mình buồn vì điều gì? Vì  một mối tình? vì một thân phận? hay vì cảm thấy mệt mỏi cho trăm ngàn đòi hỏi của bản thân? Trái tim con người như một tổ chim non, không ngừng kêu khóc chờ đợi miếng mồi trong cơn đói cuồng quay của nhân loại.

Có khi nữa đêm, tự đối diện với chính mình bằng thứ hơi sương trong căn phòng cô quạnh, mình tự xin lỗi bản thân mình, xin tạ lỗi một tâm hồn khổ đau vì nhiều vết thương trên tấm thân tham vọng. Trái tim này lẽ ra phải viết nên những chuyện tình và thi thơ, nào có phải oằn mình trong nỗi đau tầm thường như bây giờ. Ôi tham vọng, cho biết bao giờ nguôi ngoai ...

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Một nét văn hóa!

 ---- (Một bài đăng cũ của mình, do gặp lỗi nên không hiển thị được, nay mình đăng lại dể chia sẻ với mọi người)

Tôi không tự thừa nhận rằng mình viết ra những tác phẩm văn học, nếu bạn đọc cho rằng như vậy thì đó là một niềm hạnh phúc nho nhỏ mà bạn đã mang đến cho tôi rồi. Tôi không viết lên tất cả, từ lòng cầu mong danh vọng, đôi khi đơn giản, tôi chỉ là một nhân chứng đi ngang qua phố phường, chứng nhân cho những gì tôi nhìn thấy để kể về thế hệ của tôi, cho mai sau và cho mãi mãi nhớ về một thời đại đó. Một điều gì đó để rồi sẽ trở thành kỷ niệm đẹp trong ký ức khi thời gian cuốn trôi.

Đó có thể chỉ là những dòng xe cộ hôm nay, những chiếc xe máy chạy trên đường phố, những con đường, những căn nhà hay ánh mắt mọi người nhìn tôi trong thành phố này. Nhưng tôi đặc biệt muốn kể cho con trai tôi nghe về một nét văn hóa đặc biệt của chúng ta. Một thứ tầm thường, giản dị nhưng có thể rồi một ngày bọn trẻ sẽ tìm nó để làm tư liệu.
Nghe có vẻ buồn cười, nhưng điều tôi muốn nói đến đó là món bánh mì, vốn dĩ là thứ quá đỗi thân thuộc với mọi người, cho dù ở bất cứ tầng lớp nào cũng đều thưởng thức nó một lần, nếu như ở Mỹ họ có Hamburger thì chúng ta cũng có một thứ riêng, bánh mỳ có lẽ đã du nhập vào Việt Nam theo chân những người lính Pháp, nhưng ngày càng thay đổi để trở thành một món riêng của Việt Nam. Họ ăn bánh mỳ, bởi nó nhanh, rẻ và tiện lợi, không đóng gói, bao bì, hay nước sôi như mỳ ăn liền. Nhưng bánh mì là một thứ đặc biệt bởi mỗi nơi có mỗi cách thức khác nhau để làm ra sản phẩm, chủ yếu là phần nhân bên trong, và dường như người ta chẳng cần học hỏi ai nhiều lắm cũng có thể mở một xe bán bánh mì. Vì vậy mà bánh mì cũng đa dạng đến độ bạn chỉ cần ăn qua một chút thôi cũng có thể biết nó đuợc bán ở chỗ nào.
Hãy nhớ lại từ ổ bánh mì đầu tiên bạn đã dùng ... cho đến nay, bạn sẽ thấy được kinh tế thay đổi như thế nào.
Tôi vẫn nhớ như in ổ bánh mì khô khốc của Hội An năm xưa, chỉ có chút nước tương với vài miếng mỡ có tí xíu nạc, và chủ yếu rau răm với hành lá, thậm chí vào thời đó bạn có thể mua nửa ổ bánh mỳ, điều mà bây giờ nếu có ai làm như vậy thì sẽ nhận được những ánh mắt lạ lùng, tưởng như người ngoài hành tinh. Kể cả ổ bánh mỳ cũng có loại "thấp bé nhẹ cân" hơn bây giờ một nửa, giá chỉ một nghìn vậy mà còn có thời rẻ hơn, người ta phân ra làm hai loại, và thường khi đi mua thì gọi là "bán cho tui ổ bánh mỳ nhỏ" hoặc "bán nửa ổ bánh mỳ lớn", nhưng sự so sánh đó giờ đây đã bị dẹp bỏ, vì chẳng ai thích ăn bánh mì nhỏ nữa, có lẽ họ không cảm thấy no.

Bánh mỳ Hội An thì ngày càng cầu kỳ hơn, chang thêm nhiều thứ gia vị, súp mayonaise, pate, thịt nguội, thịt hấp, chả bò, chả heo... Có lúc gặp dịch bệnh phải đổi sang thịt gà, hay súc xích. Nổi tiếng trong số đó là các tiệm bánh mỳ "bà Phượng", "bà Lành", "bánh mỳ phố cổ", nghe có hơi thiếu nhã nhặn như đó là cách gọi bình dân, đúng với món ăn mà đa số người ưa thích. Duy chỉ có một điều duy nhất trong đặc trưng của bánh mì Hội An là món rau thơm hơn những nơi khác rất nhiều, bởi Hội An có làng rau Trà Quế nổi tiếng, tôi vẫn còn nhớ những buổi chiều hẹn hò bên luống rau mộc mạc, dù mối tình đã không còn nữa mà hương thơm và cảm xúc vẫn còn đọng mãi trong lòng.
Kể tới sự đa dạng của bánh mỳ còn phải kể tới Đà Nẵng, một minh chứng cho sự phát triển vượt bậc của món ăn phổ biến này, dù sao đây cũng là quê hương của bánh mỳ. Ở đây có đủ loại, có loại to tướng dài cả mét, có thứ nhỏ như ngón chân cái và dài như chiếc đũa hoặc tròn như cái bát, đặc biệt mỗi loại đều có công thức riêng của nó. Tôi chỉ mới sống ở Đà Nẵng được một thời gian nhưng biết khá nhiều tiệm bánh mỳ ngon ở thành phố này. Ngược lại với Hội An, bánh mì ở đây đang có xu hướng đơn giản hóa, thịt chả đều mua ở siêu thị cả, nhưng giá cả thì đắt hơn ở Hội An gấp đôi, trung bình khoản mười nghìn một ổ. Đó là loại bánh mỳ truyền thống, ngoài ra ở đây còn có bánh mì gà, loại tròn tròn, bên trong phết thứ bơ gì đó với một ít dưa chua, dưa leo, thịt dăm bông ... Thơm, béo mà không ngấy, ngoài ra chẳng còn thứ gì trong đó kể cả rau. Tôi cũng không rõ loại bánh mì này du nhập ở đâu, nhưng nhiều người cho rằng tiệm ngon nhất bán loại này là quán của "Cô Chi", ở ngã ba Phan Châu Trinh, đối diện tiệm cafe Wonder. Có thể nói Phan Châu Trinh là con đường trung tâm bán bánh mì ở thành phố Đà nẵng, một con đường ngắn mà có vô số tiệm bánh mì.
Bạn cũng có thể ăn bánh mỳ thịt heo quay ở ngã tư công viên 2-9, nếu chỉ mình tôi đánh giá thì xem ra thiếu khách quan, nhưng ít ra thì chỗ này đã được nhiều người bạn của tôi chấm điểm là "ngon". Một tiệm bánh mỳ khá nổi tiếng nữa là "bánh mì Ông Tý", đây là loại đơn giản nhất của phong cách bánh mì Đà Nẵng hiện đại, chỉ có chả với một thứ nước bí mật nào đó, người bán chỉ rắc thêm muối tiêu, tuyệt đối tuân thủ công thức, không thêm bất cứ thứ gì, nhưng bí quyết ở chỗ món chả gia truyền của tiệm, hương vị độc nhất mà tôi tin là không tìm ở đâu khác được trên thế giới này. Nhưng giá của nó khá đắt, mười hai đến lăm ngàn, tương đương với một bát phở. Dù sao thì đổi lại cũng đáng để trải nghiệm một lần, bạn có thể tìm mua trên đường Hùng Vương gần chợ Cồn, nhưng dạo này có nhiều người tự ý lấy thương hiệu "Ông Tý" nên bạn có thể mua nhầm hàng chính hiệu.
Dĩ nhiên là còn nhiều nơi để tôi giới thiệu hơn nữa, như bánh mì thịt nướng, bánh mì cá khô, bánh mì Nha Trang, nhưng quan trọng hơn là ở cái thú của người ăn bánh mì.
Giữa đêm khuya, những ai từng một mình với ổ bánh mì trên vỉa hè , trong tiếng mưa rơi rả rích, mới thấy thấm thía sự cô đơn, nỗi lạnh lùng của dòng xe cộ và lối sống đô thành. Thấy con người cần phải sống để chống chọi với bao thử thách trên cuộc đời này, và bánh mì chỉ là một công cụ tiếp sức mà thôi.

Mỗi lần cầm bánh mì trên tay, lại nhớ đến quãng đời lang thang bên vỉa hè , sống nhờ nghề sửa xe đạp của ba . . . giấc ngủ trong nghĩa trang lạnh lẽo, một cái áo mưa che cho cả gia đình. Khi đó mình còn quá nhỏ để cảm nhận nỗi khổ cực, cái khắc nghiệt của Sài Gòn, nhưng đó cũng là động lực để mình vượt qua tất cả, để luôn thấy mình có một cuộc sống tốt hơn xưa rất nhiều, dù hiện tại có khó khăn đến mấy đi nữa.
Tuổi thơ trôi qua thật nhanh, giờ đã là người lớn, nhưng đôi khi vẫn cảm động với ai cầm một ổ bánh mì bằng đôi mắt xa xăm, buồn bã và mệt mỏi, một ý nghĩ nào đó trong họ khó nói nên thành lời, nhìn thấy nỗi khổ của đôi người xung quanh, có khi chực nghẹn ngào ... 
... nhớ mình, nhớ những lúc cô đơn ... bỗng thấy mình đôi khi còn hững hờ giữa dòng đời này lắm.

                                                                Thư gởi con trai...!

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Kỷ niệm 10 năm ngày mất nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Trong những ngày này, nhiều người yêu Nhạc Trịnh Công Sơn hồi hộp chờ đợi các chương trình sẽ diễn ra như thế nào trong ngày kỷ niệm mười năm ngày mất của cố nhạc sĩ.
     Có lẽ tôi cũng thế, nhưng với tôi, nhạc sĩ vẫn sống, và trong những ngày này, tôi muốn đi tìm lại người nhạc sĩ tài hoa, tôi cho rằng không hề xa xôi, anh vẫn ở đâu đó quanh đây và chúng ta có thể cảm nhận điều này trên những bước dạo bên hè phố, dường như  vẫn văng vẳng đâu đó lời ca của anh, trong từng chiếc lá rụng vỉa hè, từng chuyến xe hối hả đi - về giữa cuộc đời, vì với anh,  đời người cũng như một chuyến xe, như một chiếc lá xanh biếc rồi lại phai khi chớm thu.
     Chẳng biết từ khi nào âm nhạc của anh trở thành người bạn chia sẻ thân thiết của tôi, trong lời ca của anh, dường như mấy mươi năm sau đã thấu hiểu trong con người cô đơn và nhiều nỗi u buồn lặng lẽ như tôi, và khi tôi hát lên lời ca của anh là tôi đang hát lên những lời sẻ chia của anh dành cho tôi, một điều hiếm hoi giữa cuộc đời này.    

     Thưởng thức nhạc Trịnh Công Sơn cũng thế, có rất nhiều ca sĩ muốn chinh phục nhạc Trịnh, nhưng trong số đó không có nhiều ca sĩ trẻ thành công, vì thế người nghe vẫn rất kén chọn người thể hiện ca khúc,  với một số bài phải là Khánh Ly, và … một số bài phải được trình bày bởi giọng ca Lệ Thu …  nhưng với tôi, tôi nghe nhạc Trịnh ở một thế giới khác, có lẽ một sợi dây nối kết vô hình nào đó, một sự tương đồng và thấu hiểu nào đó, khiến tôi muốn nghe những bản nhạc Trịnh cất lên từ chính giọng ca của anh …  tôi đã từng bày tỏ rằng , khi tôi cất lên những lời ca nhạc Trịnh, là tôi hát lên cho chính tình yêu và thân phận của tôi. Nhưng khi tôi nghe nhạc nhạc Trịnh … tôi muốn nghe chính anh cất lên giọng ca cho những mối tình và thân phận của anh, mặc dù những ca khúc do anh thể hiện là không nhiều, đôi khi không có dàn nhạc hoàng tráng mà chỉ anh cùng cây đàn guitar giản dị.
 Nhiều người cho rằng khi anh hát, những ca khúc được anh thể hiện quá buồn bã, có lẽ mỗi người đều có một cách nhìn và quan điểm khác nhau về Nhạc Trịnh, riêng tôi, khi tôi tìm ra hoàn cảnh trong các sáng tác của anh, những câu chuyện tình đằng sau mỗi ca khúc, tôi càng muốn nghe chính anh hát lên những mối tình đó, và trong những cảm xúc lắng đọng, có khi tôi sẽ cảm nhận được lời trần tình của anh trong từng lời ca anh hát.

     Tôi yêu nhạc Trịnh, không những thế, tôi ngưỡng mộ tâm hồn và “cách yêu” của anh, cách anh nhìn mỗi người phụ nữ “như một đóa hoa vô tình”, cách anh mang tâm hồn mình dạo qua phố, những mối tình của anh đều mang vẻ thánh thiện - trong sáng  và dường như chỉ có trong những giấc mơ,  dù là những mối tình dang dở nhưng là những câu chuyện tình đẹp và mượt mà như chính âm nhạc anh để lại cho đời. Anh lặng lẽ và giản gị nhưng chất chứa trong mỗi lời ca của anh, là một tâm hồn luôn khắc khoải cho  thân phận và tình yêu con người
Anh lặng lẽ, Thật lặng lẽ khi anh lìa bỏ cuộc đời này, lìa bỏ biết bao người yêu mến anh, dù rằng anh đã  trở về với cát bụi, nhưng khi vẫn còn ai đó nghêu ngao hát những lời ca của anh trên đời này  … nghĩa là anh còn sống, anh vẫn sống … khi vẫn còn người yêu nhạc của anh.

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2011

Gửi các bạn chút yêu mến xa xôi!

     Xin lỗi các bạn, xin lỗi một ai đó, hoặc có thể chẳng còn ai, vì đã quá lâu mình không chăm sóc cho blog của mình và cũng không có bài viết mới để mọi người cùng chia sẻ với mình. Blog của mình là một thế giới buồn, bởi thế nên không có nhiều bạn đọc cùng giao lưu, vậy mà trong số những người bạn hiếm hoi đó mình lại làm họ thất vọng, cảm thấy mình thật tệ ... Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã đến, đã dành cho mình nhiều tình cảm thật chân thành và dễ thương, hy vọng một lúc nào đó sẽ được cùng nhau dùng một tách cafe ... không chỉ ở trong quán này đây, mà có thể ở một nơi nào khác hơn nữa, xin gửi tặng đến các bạn những tình cảm yêu mến xa xôi

Thân ái
Chủ quán! 

Kỷ niệm 10 năm thành lập trường Nguyễn Trãi


     Cơn mưa ngâu, một cơn mưa nhỏ giữa đêm lửa trại, làm những làn khói cuốn lên nghi ngút giữa sân trường. Có lẽ đã lâu lắm, tôi không trở lại mái trường mà một thời … tôi mơ được một ngày ra đi để xây dựng nên những hoài bão đẹp đẽ trong tôi. Khi còn là một anh học trò, tôi đã tưởng tượng ra nhiều điều về tương lai của mình, vậy mà tôi lại không hề tưởng tượng được rằng giờ đây, tôi đang đứng ngoài cánh cổng để nhìn các bạn nhỏ đang đốt lửa trại.
     Bên những thanh sắt lạnh lẽo, tôi ngóng lên những ngọn cây trong đêm và âm thầm tiếc nuối … khi còn đi học, chúng chỉ là những cành cây nhỏ và trơ trọi, chúng tôi tập thể dục suốt hai năm đầu trên sân trường mà không dễ tìm được một bóng mát cây xanh. Nhưng dường như để đưa tiễn thế hệ chúng tôi, hàng cây trong trường bắt đầu đơm một chút bóng mát vào cuối năm lớp 12, vốn mang nhiều tâm tư của những cô cậu học trò sắp chia tay mái trường. Sau mỗi buổi tan trường, nỗi buồn về nghe man mác, bởi suốt bao năm tôi chờ đợi một cành hoa Phượng, vậy mà chúng chỉ nở khi tôi ra đi, chúng nhìn tôi ngơ ngác sau kì thi đại học đầu tiên từ bên trong cánh cổng, nỗi buồn và sự nuối tiếc nuối dâng lên trong tôi từ đó.
     Lớp chúng tôi chia tay đã lâu, đêm nay chỉ một mình tôi, thành viên lớp 12/3 duy nhất trở về trong ngày kỷ niệm 10 năm thành lập trường, nhìn hàng cây đã trưởng thành, mà chúng tôi … đã trưởng thành được bao nhiêu? 


     Tôi cứ đứng nhìn ngắm bên ngoài, mong chờ được gặp một thầy cô giáo của tôi năm xưa, nhưng quả thực, thời gian đã thay đổi, và các thầy cô của tôi cũng đã ra đi rất nhiều. Đợi mãi tôi cũng xin được Thầy Hóa dạy thể dục cho tôi vào bên trong sân trường, quả thực trông thầy vẫn khỏe mạnh và phong độ như năm nào, thấy thầy quá bận rộn, vì thế ngoài lời chào hỏi thân thiết tôi cũng không có cơ hội để hỏi thăm, tâm sự thêm với thầy.
     Không giống với các bạn, tôi vào trường để tìm lại một chút kỷ niệm, và cảm giác của một anh học trò năm xưa. Các bạn hôm nay đang nô đùa bên nhau, các bạn có biết đâu đã vô tình cho nhau những kỷ niệm đẹp, để rồi sẽ như tôi, thấy nhớ, thấy tiếc từng câu nói, từng ánh mắt trong sáng ngây thơ ngày nào.  Tuổi học trò thật ngắn ngủi và quý giá, mặc dù phải vất vả trong những kỳ thi, những bài học khó, những nỗ lực vượt lên trong học tập, nhưng đó chỉ như một tổ ấm nhỏ mà những chú chim non đang tập bay, so với một cuộc đời khắc nghiệt mà các bạn phải bước dài đến hết cuộc đời mình.
     Còn riêng tôi, tôi nuối tiếc bởi tôi còn nhiều điều dang dở với mái trường này, bởi tôi đã không kịp nhận ra sự quý giá của tuổi học trò. Các bạn hãy nhớ, đi qua tuổi thơ, đi qua sự trong sáng-ngây thơ … là các bạn đã đi qua tuổi học trò đẹp đẽ, có mấy ai không nuối tiếc về những gì mình đã mất đi, vậy thì xin hãy giữ lấy và yêu quý nó khi bạn vẫn còn đang nắm trong tay, có phải như thế không ?
     … Tôi vẫn đi lặng lẽ trên hành lang, cơn mưa bắt đầu nặng hạt, tôi muốn đứng những nơi tôi đã đứng năm xưa, nơi mà tôi đã từng ngại ngùng giấu trong tay bức thư tình nho nhỏ, trải nghiệm đầu tiên trong đời người luôn là điều kỳ diệu và khó quên nhất, có ai đó đã từng có một mối tình học trò như tôi chăng? Một mối tình trong sáng và không gì hơn những buổi tiễn nhau khi tan trường, không một cái nắm tay nhưng hiểu nhau trong sự thẹn thùng của tuổi mới lớn. Cuộc đời thường hóa thân mọi người thành chai đá, và chính tôi nhận ra rằng, đã từng một thời tâm hồn mình như một cánh hoa mỏng manh, dễ rung động dẫu chỉ là một cái chạm khe khẽ …
     Cơn mưa càng nặng hạt thêm, tôi bắt đầu cảm nhận mình trở lại là một anh học trò … “trong cơn gió rét, tôi đến lớp với chiếc áo mưa cũ kỹ, chiếc xe đạp dừng trên bãi đỗ, xe trật xên rồi, thoáng có ai … nhìn tôi … cười khúc khích”.

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Blogspot đã trở lại

        Mấy hôm trước thật là buồn vì có lẽ một số chủ nhân của các trang blogspot ở Việt Nam dường như không thể đăng nhập được, tình hình là do ảnh hưởng trận động đất rồi sóng thần ở Nhật Bản, hôm nay thì có vẻ tình hình trở nên khá hơn rồi.
        Chúc mọi người sẽ lại có những bài viết hay và nhiều độc giả.

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

Cảm ơn vì sự chia sẻ

     Một buổi sáng như mọi ngày ... sau buổi công tác bên ngoài, tôi trở lại phòng làm việc cùng một mớ công việc đang chờ đợi.
     Cứ như một hệ thống máy móc bắt đầu làm việc, những bánh răng trong guồng máy bắt đầu vận hành, và tôi cũng như một con ốc đang xoay chuyển theo nhịp điệu của mọi người.
     Thế đó ... vậy là bắt đầu một ngày làm việc của tôi, trong nhịp sống công nghiệp và hiện đại, người ta cũng phải đi theo sự vận hành có hệ thống và đôi khi cảm thấy bản thân mình như một cỗ máy. Nhưng hôm nay khác hơn mọi ngày, bởi tôi nhận được sự chia sẻ từ một "đàn anh", một đồng nghiệp, một người bạn khá gần gũi trong tâm hồn. Anh "chia" cho tôi một danh sách các bài saxophone của nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn mà sau đây tôi cũng xin chia lại cùng các bạn.
      Cảm nhận những bản nhạc dịu dàng, ngọt ngào, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình lặng xuống. Tôi xin cảm ơn  vì sự chia sẻ của anh ... bởi cuộc sống đâu có nhiều người để chia sẻ cùng mình. Dẫu chỉ là một bản nhạc, nhưng điều đó thật hiếm hoi đối với tôi, đã quá lâu tôi chưa nhận được từ ai một bản nhạc mà mình yêu thích, và hình như là chưa bao giờ thì phải? ... Tìm một trái tim chân thành và đồng điệu quá khó khăn trong cuộc sống này chăng? Hay bởi cuộc sống càng hiện đại, lòng người càng xa cách nhau bởi những bức tường thành  thị, sớm tối đi về và lặng lẽ một mình trong căn nhà, biết bao nỗi lòng đành chôn kín và chỉ có thể tự chia cho mình.
     Tôi nghĩ không chỉ có tôi, mà giữa thành phố này, giữa cuộc đời này đầy rẫy những tâm hồn cô độc, sự cô độc trong tâm hồn đâu phải chỉ cần có nhiều người bên cạnh là sẽ tan biến, có khi giữa cuộc vui vẫn thấy mình cô độc, họ lặng lẽ và tự sẻ chia với mình bằng những bản nhạc, những điếu thuốc trong đêm vắng vẻ. Chỉ có một cách duy nhất để xóa đi nỗi cô độc là cần một người biết "chia" ... chính là chia những cảm xúc trong tận cùng tâm hồn mình ... những điều tưởng chừng giấu kín mãi mãi để cùng ta đi về phía cuối cuộc đời.


Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Buồn ... !

           Nhân tình thế thái ... như một dòng nước cuốn trôi, cuối cùng ... chỉ còn một mình ta say đắm với chính mình. Chỉ một mình ta trong những buổi chiều quạnh quẽ ... đi ngang phố nói với ta rằng : chiều nay hoa xoài sao đẹp quá, những chùm hoa bung nở như một áng mây xuống giữa tâm hồn ... giữa phố phường, giữa những dòng người qua lại. Chỉ một mình ta chăng? chỉ một mình ta biết yêu cái đẹp của hơi thở mùa xuân chăng?

ta cô đơn, bởi ta cho đi mà không trông chờ được nhận lại, hay bởi ta cho đi mà nhận lại những mũi dao ưu phiền ... niềm chia sẻ, ta thất vọng vì niềm chia sẻ, nhưng dẫu sao vẫn còn đâu đó những trái tim ấm áp chung quanh mình, dẫu sao vẫn còn ai đó cho ta tin vào cuộc đời này rằng : "Hãy cứ cho đi, dù đời chẳng mấy khi tặng ta điều gì ngọt ngào như ta đã mang tặng cho thế nhân"

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Như tiếng thở dài ...

     Nếu phải nói lên rằng tôi thích nghe nhạc của nhạc sĩ nào ? tôi có thể trả lời rằng mình thích nhất là nhạc Trịnh Công Sơn, mặc dù nền âm nhạc Việt còn có những tên tuổi lớn không thể bỏ qua, bởi tôi thường sống trong thế giới của thân phận và tình yêu như nhạc sĩ. Cảm nhận được thân phận nhỏ bé của mình, tôi càng hiểu và yêu nhạc Trịnh. Và mỗi khi tôi ca lên những lời ca nhạc Trịnh, là hát cho chính thân phận và tình yêu của tôi.
     Điều tuyệt vời của nhạc Trịnh là nó được sinh ra để người ta hát lên cho chính thân phận và tình yêu của họ, hay cho những người họ yêu thương. Ai không hát nhạc Trịnh vì lý lẽ đó, hẳn họ chưa thực sự cảm nhận được nhạc Trịnh bằng hết tất cả tâm hồn mình, và cũng sẽ không đưa được những bài ca như "Tôi ơi đừng tuyệt vọng","Một cõi đi về" lên hàng tuyệt tác.

     Các bạn trẻ thường không yêu nhạc Trịnh bằng những người lớn tuổi hơn, bởi âm nhạc Trịnh Công Sơn đòi hỏi ở người nghe một độ "chín" nhất định, khi đã trải nghiệm trên cuộc đời đầy sóng gió này, từ những nỗi cô đơn và khổ đau ấy ta nghiệm được những lời ca nhạc Trịnh cho chính cuộc đời mình, một sự đồng cảm sâu tận như câu hát "Làm sao rũ được tình vơi, à ơi ... nỗi đau này người", dường như có ai đó đã lắng nghe được những giọt lệ giấu trong lòng một kẻ si tình.

     Có lẽ vì thế mà trước đây tôi cũng như bao bạn trẻ, chưa cảm nhận hết được nhạc Trịnh, khi tôi biết yêu, biết đến những khổ đau của cuộc đời ... tôi biết yêu nhạc Trịnh và nhận ra thân phận hữu hạn của mình giữa dòng đời này.

     Đừng vội cho rằng nhạc Trịnh là những bài ca u buồn và sầu não hay có người gọi là nhạc “già”. Có lẽ các bạn trẻ đã quen với cuộc sống vui tươi sôi động, nhưng rồi đến một lúc nào đó trái tim bạn sẽ cần đến những giai điệu nhẹ nhàng để xoa dịu và an ủi mảnh tâm hồn đang tuyệt vọng của mình.

     Bạn hãy ca lên cho chính tình yêu của mình khi dừng chân trên một mối tình, và bạn có thể vượt qua được mối tình ta vỡ để yêu chính mối tình dang dở ấy.

     Âm nhạc vốn không có biên giới, và các bạn trẻ thường bắt đầu sở thích âm nhạc với nhạc trẻ hay nhạc nước ngoài, thế nhưng việc đó tựa như bạn chỉ thích thưởng thức những món như gà rán KFC hay bánh Sushi Nhật Bản mà chưa từng biết đến hương vị ngon từ những món ăn truyền thống người Việt? Tôi tự thấy tiếc cho số ít người không thưởng thức nhạc Trịnh và tiếc cho cuộc đời này … khi nhạc sĩ đã ra đi quá sớm, bởi tôi tin rằng bằng tài năng âm nhạc của mình, nhạc sĩ còn có thể để lại thêm nhiều tác phẩm âm nhạc hay cho đời.

     Thế nhưng tôi có chọn trở thành nhạc sĩ Trịnh Công Sơn "nếu có thể" không ? ... không bao giờ, bởi tôi biết rõ bản thân mình chẳng bao giờ có được một tâm hồn, một tình yêu thuần khiết đến thế, dẫu có sống lại bao nhiêu lần nữa.

Thật đơn giản, bởi tình yêu trong âm nhạc Trịnh Công Sơn như một viên pha lê lấp lánh, nó quá đẹp đến nỗi tôi nhận ra thứ tình yêu tầm thường của mình và chẳng bao giờ dám mơ ước được như thế ... nếu có thể, tôi chỉ có thể giết chết tên tuổi của anh mà thôi, tôi vẫn giữ hy vọng được viếng mộ anh vào một ngày không xa ... để cảm ơn anh và những giai điệu anh để lại cho đời.
                           (kỷ niệm 10 năm ngày mất của anh)

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Bạn sẽ là ai ... nếu có thể ?

         Thư giãn một tí nhé ...
         Mỗi người đều có một ước mơ, nếu có thể trở thành một người nổi tiếng ... bạn sẽ là ai?
         Nếu là một nhà văn bạn sẽ chọn ai ?
         Nếu là một nhạc sĩ bạn sẽ chọn ai ?
         Hy vọng sẽ nhận được sự chia sẻ của mọi người về bản thân mình.
         
       

Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

Cái tôi

         Cái tôi ... có lẽ mình chẳng đủ hiểu biết để viết lên định nghĩa hay điều gì đó giải thích "cái tôi" là gì? Nhưng có lẽ trong chúng ta ai cũng hiểu rõ được "cái tôi" của bản thân mình.
         Ai cũng có những thứ không thể tách rời khỏi bản thân, và "cái tôi" là một thứ như thế, tựa như da thịt của con người.
        ... Mỗi người đang sống, và có một "cái tôi". Có thể là nông cạn, nhưng tôi nghĩ việc các bạn trẻ cố gắng thể hiện cá tính, phong cách của mình chính là thể hiện "cái tôi"  của bản thân mình. Có lẽ tôi cũng không sâu sắc lắm nhưng tôi đã gặp, đã trò chuyện với nhiều bạn trẻ nhưng phần lớn trong số đó đều muốn thể hiển cái tôi của mình trước tiên trong những buổi gặp gỡ, và việc phải thể hiện phong cách như những bạn 9x là điều dường như không thể thiếu trong cuộc sống.
        Tôi cũng đã từng nghe người ta nói nhiều về sự khác biệt giữa hai thế hệ 8x và 9x, và tôi cũng cảm nhận được sự khác biệt đó,  khác biệt một cách đáng để nhìn lại, và một trong những điều dễ nhận ra nhất đó chính là cái cách mà mỗi thế hệ thể hiện cái tôi của mình. Các bạn 9x thể hiện cá tính của mình một cách tự tin và không ngại ngần, trong khi ở lứa tuổi chúng tôi khi con đi học, việc thể hiện cái tôi cũng khá lặng lẽ.
        Nhưng trên hết việc thể hiện "cái tôi" là để khiến mọi người biết đến bạn, ai đó nhớ đến tên bạn, yêu mến bạn và bạn sẽ dễ dàng hòa nhập với cộng đồng hơn. Và việc thể hiện này bao gồm hai phần, thể hiện phần bên ngoài và phần bên trong.
        Điều này tựa như khi bạn gặp gỡ nhiều người lạ mà bạn muốn làm quen, và trên hai tay bạn cầm hai thứ:
        Một tay cầm quả tim, và tay còn lại cầm trang sức.
        Điều khiến tôi buồn là nhiều bạn chìa bàn tay cầm trang sức ra cho tôi, trong khi tôi hiểu được rằng "bạn đang muốn đi đến trái tim tôi". Và việc cố gắng thể hiện phong cách thời trang, sành điệu hay ăn chơi đều khiến bạn đứng bên ngoài cánh cửa tâm hồn của người mà bạn muốn yêu thương. Bạn muốn tôi yêu chính trái tim và tâm hồn của bạn ... hay chỉ để cảm thấy nể nang vẻ bên ngoài của bạn mà thôi, bạn đã tiến sát đến bên mọi người, nhưng chỉ có thể nhìn vào họ từ bên ngoài ô cửa kính. Trong khi bằng cách chìa bàn tay mang trái tim chân thành của mình, bạn sẽ có thể vào bên trong trái tim của mỗi người, nơi mà sự cô đơn và khoản cách đều mờ đi và dần xóa bỏ.
       Rốt cuộc, trên đời này mỗi người đều muốn đi đến trái tim của nhau, nhưng khác nhau là ở chiếc cầu mà bạn đã chọn. Và để bắt được một chiếc cầu tâm hồn đi đến trái tim mọi người cũng không hề dễ dàng.
      Bạn có thể bỏ tiền để chăm sóc bề ngoài cho bạn nhưng những thứ đó rồi sẽ đến một ngày phải vứt đi, còn nếu chăm sóc cho tâm hồn, có thể bạn phải bỏ ra nhiều hơn thế nữa, nhưng sẽ còn ở lại bên bạn mãi mãi. Hãy cứ cố gắng lên, vì nuôi dưỡng tâm hồn mình chắc chắn bạn sẽ nhận được quả ngọt cho chính mình vào một ngày nào đó.
      Thế nên, mỗi khi gặp gỡ các bạn trẻ có tâm hồn đẹp tôi đều cảm thấy yêu quý, nó thực sự như những viên ngọc sáng mà trong thời đại này của chúng ta thật khó kiếm tìm. Xin cảm ơn các bạn đã đến trong đời này và dành tặng cho đời nhiều ý nghĩa.

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Be bé xinh xinh .... cafe một mình

        (Gửi tặng những ai đến đây với một tâm trạng ... cô đơn)
        Mong mỏi … một mong mỏi nho nhỏ rằng sẽ có một vài người bạn hay comment trên blog … để mỗi buổi sáng, dùng một tách café internet, mình sẽ có cảm giác ngồi trong một quán café thực sự, với những bản nhạc du dương mà mình yêu thích, và một vài người bạn dễ thương.
        Nhưng ... cứ như ánh hoàng hồn dần khuất sau mỗi ngày làm việc, từ khi “mắt một mí” đi rồi, mình buồn quá, cái blog cứ trống vắng và cảm giác cô đơn vời vợi mỗi khi mình trở lại. Một ngôi nhà của những nỗi mong nhớ chăng? Mong nhớ một nàng thơ nào đó chăng? “Những người con gái. Ôi những người con gái. Sao vô tình, vội đến và vội đi”
        Không hẳn vậy? có khi chính mình hững hờ với những người con gái đã đến bên mình, có khi mình vô  tình đòi hỏi tình yêu trong vô vọng.
        “Em cứ đến như một bài thơ và rồi em đi như dòng nước đang chảy dưới chân anh.”
        Vậy đó ... đôi khi những ý nghĩ thật mê muội chợt đến trong mình ...
        "Tách cafe ... không một ai đi ngang qua trước mắt anh ... như những quán cafe hẹn hò, chỉ có em ... và những kỷ niệm bên nhau vẫn hay ngang qua trước mắt anh, em vẫn còn đâu đây, anh nghe mùi hương tóc dịu dàng, anh cảm nhận rõ ràng lắm, từng ngón tay mềm mại và ấm áp của em ... vậy mà em đã đi rồi".
Em cứ đi, còn mình xin tiễn em với muôn điều hy vọng gửi trong lòng. Dẫu giữa mình và em chỉ là những giây phút tuyệt vọng trong tình yêu, một tình yêu chưa bao giờ được phép gọi là “tình yêu” …
Chẳng có điều gì ngăn cản được em, thì đây, mình vẫn ở lại đây, trong kỷ niệm của hai đứa … vẫn trông ngóng về em … xa xôi … vời vợi.
Có lẽ mình cũng đã quen với cuộc sống mới, với tách café một mình … nhớ em.

Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Sinh nhật 2011

               Sinh nhật năm nay ít nhiều đều có một chút bất ngờ, dù sao đi nữa vẫn tiến bộ hơn mọi năm rất nhiều. Còn nhớ sinh nhật mấy lần trước, trong đêm sinh nhật mình xách xe chạy lòng vòng trên phố, rồi về nhà ngủ với tâm trạng tiu nghỉu, hôm sau lại lên mạng viết một bài thật buồn và giấu mãi, chẳng ai được đọc.
           
               Năm nay dù không được như ý muốn hoàn toàn, nhưng dẫu sao cũng là một kỷ niệm đáng nhớ với mình.
               Trưa hôm đó, đột nhiên nhận được một cú điện thoại, mama bảo là mình có một cái bánh sinh nhật của mợ tặng, một cái bánh thật đẹp và trình bày khá công phu. Mình định im lặng đến tối để không ai nhắc đến sinh nhật của mình rồi lại xách xe chạy lòng vòng, nhưng đã có bánh kem nên cũng cần có người để chia sẻ.
               Tối hôm đó tất cả tập trung tại quán cafe Mây khá là đông đủ bạn bè, Hội - Cúc, Vinh - Bé Triệu, Hương, Vy và Trâm, đặc biệt Trâm còn dắt theo anh ku tên "Kiên" nữa. Kiên nhìn mặt hơi già hơn so với bọn mình, có lẽ vì thế mà cũng ít trò chuyện với anh ku nớ. Tiếc là hôm đó còn thiếu một đứa bạn thân không về ...
             
                 Sinh nhật thì bao giờ cũng thế, xong hết các thủ tục hát mừng sinh nhật, thổi nến và cắt bánh, mình vẫn còn rất ấn tượng với cái bánh sinh nhật, đã rất lâu rồi mình chưa thấy lại cái bánh sinh nhật cho mình, có lẽ cũng 5 năm rồi nhỉ? nhưng có một điều làm mình hơi buồn là trông thấy hai ngọn nến tan chảy mau quá, mình còn chưa kịp ước điều gì, làm mình liên tưởng đến một đời người ... thấm thoát mới ngày nào còn đi học, cái xe đạp giờ nằm chết trong góc nhà, và mình đã 25 tuổi đời ...
           
                Xong buổi cafe lại khởi xướng đi hát karaoke, tiếc là karoke không vui như mọi lần, sinh nhật mình cũng cảm thấy vui, như mọi người dường như có một chút gượng ... dẫu sao cũng cảm ơn mọi người đã đến đưa tiễn mình đi về năm 25 tuổi.

                Một điều mà mình thấy vui thực sự là nhận được comment trên bài thơ mình đăng trên blog này, một bài thơ dở ơi là dở và một cô bé nào đó ... không rõ nữa, mà mình đã nghĩ là một đứa em, hay thằng bạn trêu mình. Cảm ơn cô bé nhé, dù vô tình hay cố tình, em cũng đã tặng anh một món quà sinh nhật.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Giải quyết tình trạng nhạc chờ phát lung tung

          Mất hai tiếng đồ hồ để viết mấy đoạn code, cuối cùng cũng xong.
          Tình trạng chung là những người dùng blogspot khi đăng nhạc tự động chạy lên blog, thì mỗi khi người xem mở ra một trang mới là trang đó cũng tự động phát nhạc, làm cho nhiều bảng nhạc phát chồng chéo lên nhau, rất khó chịu.
           Blog của mình chỉ phát một bản nhạc nền trong một thời điểm dù bạn mở nhiều trang khác, không làm phiền bạn đọc nữa nhé.
            Bạn nào có nhu cầu giải quyết vấn đề này có thể liên hệ với mình nhé.
            Sắp tới mình sẽ cố gắng code cho phần nhạc nền tự động dừng khi có bản nhạc khác đang bắt đầu chạy, bận quá, không biết bỏ thời gian làm mấy cái nhí nhố này có phí thời gian quá không nữa.

29 tết 2011 - Quảng trường TP Hội An

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

Nàng ! (thơ con cóc)

           
            Em... thiên thần bé xinh ơi
            Lần đầu thôi, hãy tha thứ cho anh
            Bởi đôi mắt anh mang nhiều tội lỗi
            Anh vụng trộm hôn lên má em rồi 
            Sáng hôm ấy, em hồng và e thẹn
            Anh bẽn lẽn hôn đôi má thơ ngây           
            Một cái hôn bằng ánh nắng hây hây     
            Anh dại đấy, bởi yêu anh hóa liều
            Em cứ quyết , và anh vẫn cứ yêu.
                                  (Tặng bé một mí)

Cuộc sống là một chuỗi nỗi lo về sự cô đơn

           Phải thế chăng ?
           Đôi khi ta cần một ai đó ... như những con chim bồ câu ... lặng lẽ đến và nép mình vào nhau trong cơn mưa ...
           Chúng không nói ... không kêu than, không làm gì hơn một ánh mắt nhìn xuyên thấu vào trái tim của đồng loại để rồi ... buông một hơi thở dài.
           Cuộc sống là một chuỗi nỗi lo về sự cô đơn ...
           Người lớn là những kẻ cô đơn, và dần đến tuổi già họ trở thành những người cô độc ... Sao trong tâm trí tôi cứ tưởng tượng về một lão già, lão lặng lẽ trên chiếc ghế một mình, bóng chiều ngả ra sau lưng, hai mí mắt xập xệ đìu hiu, nhìn cuộc đời qua lại trong căn nhà vắng lạnh và mong mỏi một ai đó đến thăm mình ... có khi mong mỏi những người đã bỏ đi rất xa không bao giờ trở lại ...
           Phải ... đó là chính tôi, là chính anh, là bất cứ ai trong cuộc đời này có cơ hội để chứng kiến từng người thân rời bỏ mình ra đi.
            Phải thế chăng ? Khi ta già, ta quay về với thân phận của một đứa trẻ?
            Đây ... cái thân phận tôi cũng nhỏ bé lắm, cũng như những con chim lạnh lẽo, chờ đợi ai đó nép lại bên cạnh mình. Một chút tri âm, một chút tri kỷ, đời có bao giờ hào phóng vậy đâu.
            Đêm nay, một đêm buồn ... cả khu nhà trọ chỉ một người ở, căn gác trọ chơ vơ, chiếc chăn rộng thênh thếch, nhìn ánh đèn đường rọi vào ô cửa bàng bạc sương đêm, tôi bắt đầu lên chuyến hành trình đi về tuổi già.


           (... đêm đã khuya, ngoài kia có tiếng bước chân ai về một mình vậy nhỉ?).

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Maksim

          Thật tuyệt vời - Maksim .